Bạn đang đọc truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh Chương 365: Đồ Đề Tiện Mắng Ai? trên website Truyenfull.com Hiện menu doc truyen Danh sách Đọc truyện Ai Cho Anh Mắng Em?! của tác giả: Tú Sinh. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Mọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại thì lại vô tình bị người ta bắt cóc.Trong lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Truyện Ai Cho Anh Mắng Em?! - Chương 4. Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm Thường Hỉ ngồi xổm trước mặt Văn Điềm, xoắn xuýt không biết có nên tin hay không. « Còn anh em, anh em nói Thầy là ai ? » (Lc 9, 18-22) 18 Hôm ấy, Đức Giê-su cầu nguyện một mình. Các môn đệ cũng ở đó với Người, và Người hỏi các ông rằng: "Dân chúng nói Thầy là ai? "19 Các ông thưa: "Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, nhưng có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một “Để cho ta.” Sở Hướng Thiên chủ động ngồi xổm xuống muốn cõng cậu. Nhưng nào có dễ vậy, Văn Điềm hãy còn tức vì lời đồn ban nãy, thêm chuyện đang ở trên địa bàn nhà mình, ỷ thế hϊếp người gan cũng phình theo, cậu tùy ý điểm đại một người thoạt nhìn cao to, “Lai Phúc, ngươi tới cõng ta.” Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm Sở Hướng Thiên lại chỗ cậu, không thấy tiểu thiếu gia có phản ứng gì thì thẳng thắn vén vạt áo ngồi xuống cạnh Văn Điềm, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, “Đang mơ mộng gì đấy?”

Người nào đó bị dọa sợ giật mình, trợn tròn cặp mắt, xém chút thì ngồi bệt cả xuống "Nhà ta không xa mấy, em gái ta cũng vừa về thăm nhà, mong tiên sinh dời gót ngọc tới chơi, để quét Tổng đề cử Ai Cho Anh Mắng Em?! Thể loại: Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, HE. Mọi chuyện Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Edit D Ẹ O & Beta NấmGần trưa hôm sau, Liễu Thanh cùng họ đến tửu lâu, người đại diện Triệu gia là đại thiếu gia, Triệu Vĩnh Văn, y tới còn sớm hơn cả bọn Phó Thanh thân làm người trung gian dắt mối, đứng ra giới thiệu mọi người làm quen, sau đó ngồi vào chỗ, chờ Lý gia chờ đến giờ Tỵ một khắc, vẫn chưa thấy người đâu, Phó Điềm và Liễu Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng nhớ đến câu nhắc nhở tối qua.“Nghe bảo người đại diện đứng ra bên ấy là Lý Du.” Ba người họ còn chưa nói gì thì Triệu Vĩnh Văn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thoạt nhìn rất có thành ý với thái độ rề rà của Lý công tử, “Nếu gã không tới cũng chẳng sao, chi bằng ta cứ bắt đầu trước đi, các vị thấy thế nào?”Phó Điềm đương nhiên không có ý kiến, ký xong còn phải nộp lên cho quan phủ phê duyệt nữa phương đều có tâm hợp tác, sảng khoái cùng ấn dấu tay, Sở Hướng Thiên đưa hộp gỗ mình cầm theo cho Triệu Vĩnh hộp chứa toàn ngân phiếu, nhẹ mà đếm cũng nhanh, Triệu Vĩnh Văn chắp tay cáo từ, “Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước.”Lúc gần đi lại tựa hồ nhớ đến điều gì đó, vòng về nhắc nhở họ “Lý Du gã thường xuyên thích lật lọng, không đáng tin đâu.” Câu nhắc nhở này coi như nể tình ban nãy mọi người giao dịch sòng phẳng với Triệu Vĩnh Văn, ba người lại tiếp tục ngồi chờ, mãi đến tận giờ Tỵ ba khắc, vẫn không thấy bóng dáng ai chịu cười trên mặt Liễu Thanh nhạt dần, dò hỏi ý Phó Điềm, “Phó huynh, giờ sao đây?”Phó Điềm cũng không vui, chuyện làm ăn chú trọng nhất là phải có thành ý, nếu Lý gia đã ngạo mạn đến thế, vậy không cần bàn nữa, dù sao, ở đây đâu phải mình Lý gia có đất.“Thôi, dù gì mình cũng ngồi đây rồi, ăn cơm xong hẵng về.” Phó Điềm đề nghị “Lần này nhờ có Liễu công tử giúp đỡ, bữa nay ta khao.”Liễu Thanh không chối từ, kêu tiểu nhị vào gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa bàn chuyện cửa hàng gạo.“Bọn họ vẫn chờ ở đấy?”Lý Du ngồi trong lô ghế riêng ở lầu một, thực chất giờ Tỵ gã đã đến đây rồi, nhưng vì muốn ra oai với kẻ ngoại thành không có mắt nên mới ngồi dưới này mãi không chịu lên.“Vẫn đang chờ, còn Triệu đại thiếu thì đã đi rồi.” Hạ nhân Du hài lòng, thả tách trà xuống, đứng dậy nói “Đi, chúng ta lên đấy xem thử.”Cùng lúc đó, trên lầu.“Chúng ta về thôi.” Ăn cơm trưa xong, ba người liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lúc ra khỏi cửa, vừa vặn đụng ngay bọn Lý Du đang tính mặt dương dương tự đắc của Lý Du cứng đờ khi nhìn thấy bàn cơm sau lưng bọn họ, âm u hỏi “Mấy vị đi đâu đây?”“À, thì ra ngươi là Lý Du?” Phó Điềm bừng tỉnh, cái tên lần trước bị Sở Hướng Thiên đánh cho một trận ở tửu lâu đây mà, chẳng trách sao gã lại muốn bắt bí bọn họ, nhưng đáng tiếc thay, gã trêu lộn người tay chắp đằng sau lưng, cằm thì hếch lên, Phó Điềm bày ra vẻ còn kiêu căng hơn cả gã, “Cơm nước xong thì về nghỉ ngơi chứ ngồi đây làm gì. Lý công tử kính xin hãy nhường đường, đừng có đứng ngáng chân của bọn ta.”“Ngươi!” Sắc mặt Lý Du lúc xanh lúc đỏ, nhưng gã vẫn thèm nhỏ dãi dung mạo của Phó Điềm, nhất thời biểu cảm đặc sắc đến độ không biết phải tả làm sao, gã nặn ra một nụ cười khó coi, “Không phải đã nói rõ hôm nay hẹn ký khế đất rồi sao?”“Phải.” Phó Điềm mỉm cười, né qua gã đi xuống lầu, “Cơ mà ta không thèm nữa.”Lý Du theo bản năng muốn lấy tay cản người lại, Sở Hướng Thiên lạnh lùng liếc gã, gã lập tức như bị phỏng mà rụt tay về. Lần trước người này tháo khớp tay gã ra, tuy giờ tay đã bình thường rồi nhưng gã vẫn còn ám ảnh cảnh ấy, bây giờ bị hắn liếc, gã chỉ lo hắn tháo cả hai tay mình Thanh đi sau cùng, lúc lướt qua gã còn hừ mũi tỏ vẻ khinh lại mình Lý Du đứng chết trân ở cửa, sắc mặt khó nhân đi bên cạnh khẽ nói “Thiếu gia, lão gia có dặn, mảnh đất kia hai năm qua cằn cỗi không mấy lượng thu, hiếm lắm mới có người mua, cứ coi là bị người ta ép giá cũng phải bán…”“Ta có mượn ngươi phải nhắc à?” Lý Du đạp tên nọ, phát tiết cục tức trong họng, “Ngươi thấy ta ngu lắm sao mà còn nói?”Gã tức điên máu, nhớ tới lúc gã đoạt việc này từ trong tay lão đại để làm chuyện xấu đã có đáp ứng lão gia tử.“Một cái khế đất thôi mà làm quá, đâu phải việc gì khó!”“Chuyện đơn giản này hà tất phải phiền đến đại ca, cứ giao cho con là được.”“…”Nếu để phụ thân với đại ca mà biết gã để vụt mất cơ hội khỏi tầm tay. Chắc chắn hai người sẽ nhai đầu gã. Gã hối hận, khi không đi rước họa vào thân làm cái gì, nếu thấy người ta ngứa mắt thì thuê bừa vài thằng du côn bắt cóc trói lại không phải đơn giản hơn à? Tự dưng đi ôm đồm vớ vẩn, giờ thì chết chắc trách khi trước mình ngu, kế hay vậy mà không kệ Lý Du, ba người đã về tới Nhiêu Thanh hiếu kỳ hỏi “Phó công tử từng có xích mích gì với Lý Du à?”Phó Điềm bĩu môi, ghét bỏ nói “Hồi bữa ra Phúc Hỉ lâu gặp một lần, sắc phôi.”Liễu Thanh không ngờ chuyện lại như vậy, nhất thời không biết nên nói sao, cuối cùng chỉ có thể châm chước nói “Mẫu đất ấy chắc chắn Lý gia rất muốn bán, nếu như ngươi không ngại, chờ khi họ tìm tới cửa, có thể nhân cơ hội ép giá.”“Ồ?”Liễu Thanh nói “Ta có cho người đi nghe ngóng, phía điền trang khu đất ấy không cho ra thu hoạch mấy, không lời được nên năm ngoái họ đã muốn bán nó đi, cơ mà do mảnh ấy rộng, lại thêm đất đai cằn cỗi không trồng trọt được nên không ai thèm mua.”Vậy nên hiếm lắm mới gặp được một đại gia vung tiền như rác muốn rước mảnh đất ấy đi, bọn họ cao hứng còn không kịp. Bây giờ bị Lý Du phá, chỉ cần nhà họ còn muốn bán, nhất định sẽ tự tìm tới cửa, đến lúc ấy cậu có thể nhân cơ hội để ép Thanh nói quả không sai. Sáng sớm hôm sau, Lý đại thiếu – Lý Mộc xách theo tên Lý Du tới cửa bái này đổi thành Phó Điềm phơi họ nửa canh giờ, Liễu Thanh cũng chẳng thèm ra tiếp, trong chính đường chỉ có mỗi hạ nhân đứng hầu hạ. Lý Du tuy không vui lại chẳng dám hó hé, Lý Mộc đã thấp giọng cảnh cáo gã mấy lần, “Trong nhà giờ làm không đủ mà ăn, ngươi hiểu chuyện chút đi, đợi lát nữa đàng hoàng nhận sai với người ta, đừng có hòng làm con thiêu thân!”Vốn của cải nhà họ Lý chẳng hề kém Nhiêu gia là bao, thế nhưng họ ăn chơi tiêu xài thành thói, cộng thêm lợi nhuận thu được từ điền trang ngày càng ít, dần dà của cải rồi cũng hết, đặc biệt là vào hai năm gần đây. Vậy nên bọn họ mới phải cân nhắc đến chuyện bán bớt mấy điền trang không cho ra lời để chuyển sang kinh doanh thứ khác. Giao dịch lần này không thể không xuống đã phơi người ta đủ rồi, Phó Điềm mới chậm rì rì mà đến, lúc nhìn thấy họ còn giả bộ kinh ngạc bật thốt, “Ui cha, hai vị đợi lâu chưa? Xin lỗi nhiều nha, chẳng qua hạ nhân thấy ta còn đang ngủ nên mới không dám vào thông báo.”Lý Du theo bản năng muốn mở miệng, mà bị Lý Mộc ngăn lại. Lý Mộc khôn ngoan hơn đệ đệ hắn nhiều, mặt không đổi sắc nói “Là do chúng ta đường đột tới không báo trước, hơn nữa chờ cũng không lâu mấy, Phó công tử đừng bận tâm.”“Ừ, không biết hai vị đây tìm ta có chuyện gì?” Phó Điềm tự nhiên mà ngồi xuống ghế chủ vị, tỏ vẻ không hề hay biết ý đồ bọn họ muốn đến đây để làm Mộc cười nói “Vốn là hôm qua đã hẹn nhau sẽ cùng ký khế đất, nhưng do tiểu đệ nhà ta ngang bướng quá, làm trễ nải thì giờ của mọi người, hôm nay ta dẫn thằng nhỏ đến đây để tạ lỗi.”Lý Du bị hắn trừng, không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ đứng lên xin lỗi, “Hôm qua là do ta nhớ lộn giờ, nên mới đến trễ. Để Phó công tử phải chờ lâu, ta cảm thấy rất áy náy.”Phó Điềm cười tít mắt xua tay, “Chuyện nhỏ thôi ấy mà, ta không để trong lòng đâu, hai vị cũng đừng khách khí thế.”Lý Du nói tiếp “Vậy khế đất…”“Khế đất thì thôi bỏ qua đi.” Không đợi gã nói dứt câu, Phó Điềm đã ngắt lời “Hôm qua ta nghĩ kỹ rồi, số ngân lượng ta mang theo cũng có hạn, không cần thiết phải mua nhiều đất thế để làm gì, hai mảnh của Triệu gia và Nhiêu gia thôi đủ rồi.”“Chuyện này…” Lý Du nghẹn họng, nhìn sang chỗ Lý Mộc trầm ngâm hồi lâu, hỏi “Vậy Phó công tử còn bao nhiêu bạc? Nếu số tiền ấy vẫn trong phạm vi chấp nhận được thì chúng ta thỏa thuận, coi như ấy là chút quà kết thân cũng được.”Phó Điềm kinh ngạc, vội vã khước từ “Vậy không hay cho lắm đâu, thế có khác nào ta chiếm tiện nghi của mọi người?”Lý Mộc cười nói “Bạn bè với nhau tính toán chi li làm gì, huống hồ chi mảnh đất ấy chúng ta giữ lại cũng vô ích, thì thôi chẳng bằng nhượng nó cho Phó huynh cũng được.”Phó Điềm giả vờ giả vịt suy tính một hồi, báo cái giá thấp hơn phân nửa so với giá ban đầu, tỏ vẻ xấu hổ nói, “Thật sự số ngân lượng ta mang theo chỉ còn dư có bấy nhiêu thôi, nếu mọi người thấy quá thấp, Lý công tử không cần phải miễn cưỡng.”Lý Du tức trợn trắng mắt, sắc mặt của Lý Mộc cũng khó coi vô cùng, nhưng hắn vẫn gắng gượng cười “Không sao, quân tử nói phải biết giữ lời, Phó công tử khi nào rảnh để hai ta cùng ký khế đất?”Phó Điềm cố ngăn không để mình cười, hàm súc nói “Nếu được thì bây giờ luôn đi, tại hai ngày nữa là ta phải về Nam Minh quận rồi.”Cũng may lúc rời khỏi nhà Lý Mộc có mang theo khế đất, song phương cùng ấn dấu tay, Phó Điềm cầm tờ khế, sai hạ nhân đưa ngân phiếu huynh đệ nhà họ Lý rời đi, bước chân cả hai đều lảo đảo.“Anh không biết đâu, bộ mặt Lý Du lúc ấy nín đến độ y chang cái màu gan heo luôn.”Phó Điềm cười kể “Xem ra Lý gia có vẻ đang rất thiếu tiền.” Đã phải chịu thiệt lại vẫn cố nhẫn nhịn, Lý gia không chỉ khép nép tới cửa nhận lỗi mà còn cam chịu để cậu ép giá, nếu đổi thành nhà có tiền chắc chắn sẽ ngạo mạn hơn vậy nhiều.“Cơ mà Lý Mộc có vẻ sõi đời hơn em hắn nhiều, rất biết cách ăn nói, chứ để mình Lý Du tới, chắc chắn gã nuốt không trôi cục tức này đâu.”Phó Điềm ngồi xếp bằng ở trên nệm, Sở Hướng Thiên ngồi phía đối diện, đút cậu ăn nho, “Em nguôi giận chưa?”“Rồi.” Phó Điềm cười tít mắt, “Món hời như này đâu dễ kiếm.” Không chỉ không tức nữa, mà còn vui tươi hớn hở ngồi đếm tiền. Cùng đọc truyện Ai Cho Anh Mắng Em?! của tác giả Tú Sinh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó ĐiềmEditor + Beta D Ẹ O Beta nô tỳ Nấm Hường HòeMọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại thì lại vô tình bị người ta bắt lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài Điềm QAQĐại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”.Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà…Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng!!”Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em… QAQ “Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương! Thể loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó ĐiềmEditor + Beta D Ẹ O Beta nô tỳ Nấm Hường HòeMọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại thì lại vô tình bị người ta bắt lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài Điềm QAQĐại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”.Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà…Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng!!”Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em… QAQ “Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương! Edit D Ẹ O & Beta NấmKhập khễnh đi về phía trước, xuyên qua một con đường hẹp, nhìn dòng sông nằm ngay trước mắt, Văn Điềm thoáng thở phào một hơi, xoa xoa cái eo đau nhức, lấy lại sức tiếp tục tiến chưa đi được hai bước thì một giọng nói vọng lại từ đằng sau khiến cậu phát run.“Văn Điềm?” Sở Hướng Thiên thử gọi, đồng thời hướng lại chỗ Điềm cảm giác một luồng khí lạnh toát lên từ lòng bàn chân, đến tâm lý cũng nguội lạnh, cậu đờ ra trong giây lát rồi mới chậm rãi xoay người lại, trợn tròn mắt nhìn Sở Hướng Thiên. Đằng sau hắn còn có Chu Truyện Thanh cùng hai nam nhân tràn đầy tuyệt vọng, cứ nghĩ rằng mình đã có thể chạy thoát, nào ngờ đâu vẫn bị họ bắt được. Chuyện đã đến nước này thì chắc có lẽ cả đời cậu cũng đừng mong về được Hướng Thiên cách cậu ngày càng gần, hắn nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Văn Điểm mới ý thức được cậu đang hiểu lầm, khựng bước nỗ lực giải thích, “Ta không phải tới bắt…”Hắn còn chưa nói dứt câu, Văn Điềm đã đột ngột xoay người bỏ chạy, nhưng do chân đang bị thương, khiến cậu di chuyển rất khó khăn, tuy là vậy, Văn Điềm cũng không chịu bỏ cuộc, hệt chú thỏ con bị ép vào bước đường cùng, tuyệt vọng tìm lối trước chính là sông, Sở Hướng Thiên sợ cậu vấp ngã, nhanh chân đuổi theo tóm lấy cậu. Văn Điềm bị hắn bán ôm trong ngực, máu nóng xông lên đầu, điên tiết tay đấm chân đá giãy dụa kịch Hướng Thiên sợ cậu tự làm mình bị thương, vừa tăng lực tay ghìm cậu lại vừa nhỏ giọng dỗ nhưng Văn Điềm đã bị dọa hoảng một chữ cũng nghe không lọt, vừa cào vừa cắn, tuyệt vọng muốn thoát Hướng Thiên ôm cậu vào lòng, mặc cậu đánh đấm, Văn Điềm gắt gao cắn hắn không nhả, đôi mắt tràn ngập tơ máu, nước mắt lăn dài trên khóe Hướng Thiên đau đớn rít lên, vòng tay ra sau lưng cậu vỗ về, thầm nghĩ nhóc con này cũng thật dữ dằn, aishh…Người trong lòng dần yên tĩnh lại, một màn kinh hãi vừa rồi đã bòn rút hết sức lực của cậu, sức cùng lực kiệt đành buông tha không giãy dụa nữa, Sở Hướng Thiên vẫn vững vàng ôm chặt cậu, như thể công sức phản kháng nãy giờ không thấm vào Điềm phản kháng không có hiệu quả, nương theo ánh trăng ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại tuyệt vọng nhắm chặt người đã chịu yên, Sở Hướng Thiên còn chưa kịp nhẹ nhõm đã thấy hai hàng lệ chảy dài trên đôi má. Cậu không gào khóc, chỉ yên lặng mà rơi lệ.“Đừng khóc nữa mà.” Nhìn những giọt nước mắt cứ như nóng phỏng tay nhỏ vào lòng hắn, Sở Hướng Thiên luống cuống tay chân giúp cậu lau nước mắt, nhưng rồi nhìn những vết xước còn vương máu trên mặt cậu lại sững sờ dừng không ngờ Văn Điềm lại sợ tới như Văn Điềm lên núi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng đối với hắn đây lại là cơ hội ngàn năm có hoàng đăng cơ được ba năm, triều đình vốn bất ổn, lòng người dễ động, nếu muốn ổn định lại căn cơ thì cần phải có biện pháp giết gà dọa khỉ. Mà Sở Hướng Thiên đến trấn Tứ Phương chính là vì mục đích Sở năm hai, phát hiện một mỏ vàng tại nơi tiếp giáp giữa quận Nam Minh với quận Hưng Đông, hai quận trưởng ở đây lại là người của nhị hoàng tử, chúng biết mà không báo, lén lút khai đời này tường kín đến mấy thì cũng để lọt gió, tin tức truyền tới tai hoàng đế khiến long nhan giận dữ, nhưng vì không có thần tử nào đáng tin cậy có thể giao phó nên mới bí mật triệu Sở Hướng Thiên từ biên cảnh trở về, sai hắn đến trấn Tứ Phương giả làm thổ phỉ, một mặt thì tập hợp chứng cứ phạm tội, mặt khác thăm dò vị trí của mỏ vàng cùng số lượng chúng đã khai mỏ vàng được canh giác rất cẩn mật, Sở Hướng Thiên vẫn không tìm được cơ hội để cài người vào, Văn Điềm bất ngờ bị bắt cóc đã đưa tới một cơ hội ngàn vàng cho gia của trấn Tứ Phương, gia nghiệp đồ sộ, gốc rễ ăn sâu, tuy nay đã đổi họ nhưng vẫn không thể xem Văn Điềm trên núi, chính là muốn bức Văn gia tạo áp lực với phía quan phủ, khiến chúng phải xuất binh không đủ, buộc lòng chúng phải điều người từ mỏ vàng sang, người của Sở Hướng Thiên sẽ nhân cơ hội ấy lẻn hoạch diễn ra rất suôn sẻ, duy chỉ có một biến số mang tên Văn Hướng Thiên không tài nào ngờ được một tiểu thiếu gia mặt ngoài thì yếu ớt lại có thể lớn gan đến như vậy, dám thừa cơ tự mình chạy tay vén lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, Sở Hướng Thiên khẽ thở dài, “Sợ ta không chịu thả nên mới tự mình bỏ chạy sao?”“Ngươi có biết ở đây nguy hiểm lắm không?”Văn Điềm vẫn nhắm chặt mắt không chịu lên tiếng, thân run lên kịch cậu đáng thương như vậy, Sở Hướng Thiên cũng không đành lòng, nâng chân bế cậu lên, sải bước về bạn nhỏ bị bỏ rơi nãy giờ ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ giữa rừng khuya heo lâu sau, một người trong số họ mới kinh ngạc bật thốt, “Người vừa rồi…. là tiểu tình nhân của lão đại? Hai người bọn họ giận dỗi cãi nhau?”Chu Truyện Thanh ý vị thâm trường nhìn cả hai, chắp tay sau lưng xoay người ly tại thì không phải nhưng về dài thì chưa biết Hướng Thiên ôm Văn Điềm quay trở về, cậu thấp hơn hắn cả một cái đầu, vóc người cũng nhỏ nhắn, muốn bế cũng dễ dàng. Vững vàng ôm người về nhà, Sở Hướng Thiên liếc nhanh về phía cậu, ngẫm một hồi vẫn quyết định nói rõ cho cậu tránh việc cậu thêm sợ hãi.“Trước tiên hãy để ta sơ cứu vết thương, chờ khi trời sáng, ta sẽ dẫn ngươi về.”“Chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi, lần này coi như ta nợ ngươi một ân tình…”Mặc kệ Văn Điềm có nghe lọt hay không, những gì muốn nói hắn đều đã nói, nói xong liền vùi đầu bước nhanh về phía trước, cước bộ vững vàng nhanh chóng quay về về nhà Tiểu Kiều mà trực tiếp đem người về nhà không chê bẩn, cẩn thận từng li từng tý đặt cậu nằm trên giường, Sở Hướng Thiên giúp cậu cởi giày dính đầy bùn đất. Bàn tay bao lấy cổ chân mảnh khảnh, Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng tháo lớp vải bọc xuống. Lòng bàn chân cậu sưng tấy, gót chân nổi đầy bọt nước nhìn rất ghê Hướng Thiên nhíu nhíu mày, bật dậy bỏ lại một câu “Ta đi lấy thuốc, ngươi cứ nằm đó nghỉ ngơi đi.”Văn Điềm miễn cưỡng mở mắt ra, dùng đôi mắt hắc bạch phân minh lặng lẽ nhìn hắn, sâu trong đó ánh lên một tia không tin Hướng Thiên thở dài, xoay người đi chuẩn bị nước nóng với thuốc Điềm toàn thân bẩn hề hề, cần phải được lau sơ rồi thoa thuốc hắn mới yên người đã đi rồi, Văn Điềm mệt mỏi nhắm mắt lại, một buổi tối như lên voi xuống chó đã bòn rút hết sức lực của hắn bưng nước trở về đã thấy cậu ngủ Hướng Thiên dùng khăn lau chân cho cậu, lấy ngân châm hơ trên lửa ngọn nến để sát khuẩn, rồi nhẹ nhàng đâm vỡ bọng nước trên chân trên giường nhăn chặt mi, dùng sức cuộn tròn đầu ngón chân. Sở Hướng Thiên cố ý làm thật nhẹ tay, vừa bôi thuốc vừa ngồi thổi thổi cho cậu, qua một hồi người nọ thả lỏng chân, thoải mái chìm vào giấc đôi chân nhỏ trong tay, Sở Hướng Thiên vuốt nhẹ hai cái mới chịu buông tay. Lấy khăn sạch nhúng nước, chuẩn bị lau người cho hạ cậu lau người thoa thuốc xong thì trời cũng đã Hướng Thiên tiếc nuối nhìn thân thể trắng nõn nà của ai đó, lôi ra một bộ trung y của bản thân mặc lên cho cậu, sửa sang lại giường chiếu sạch sẽ rồi mới cẩn thận nhét Văn Điềm vào ổ lý xong xuôi, xoay người nhìn cậu lần cuối, Sở Hướng Thiên bất chấp một đêm không ngủ cất bước ra bên binh vẫn còn đóng quân dưới chân núi, trời mới tờ mờ sáng mọi người còn đang ngủ, vừa thấy Sở Hướng Thiên xuất hiện, lính canh gác sợ hết hồn, theo bản năng gõ chiêng trong doanh nháo nhào, bọn quan binh vội vã chạy lại tập hợp, mờ mịt hỏi chuyện gì đang xảy ra Hướng Thiên không kiên nhẫn nói, “Ai là lãnh đạo ở đây, kêu hắn ra gặp ta.”Lính gác bị hắn dọa sợ, tuân mệnh theo bản năng, chạy vào lều gọi sư gia cùng hai trấn thủ dậy Người đứng đầu một trấn.Sư gia mới đầu còn định ỷ thế bắt tên đầu lĩnh thổ phỉ này lại để tranh công, nhưng khi vừa đối mặt với Sở Hướng Thiên ông ta đã nhũn cả chân, khách khí hỏi hắn có yêu cầu gì.“Để người của các ngươi rút khỏi đây, ta sẽ đưa Văn thiếu gia trở về trước giờ Thân 3 giờ chiều.”Sư gia ấp úng không dám hó hé tiếng nào, ngược lại Phó Hữu Cầm sau khi nghe xong liền lên tiếng hỏi “Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin ngươi?”Sở Hướng Thiên nhíu mày khó chịu, khi thấy người hỏi là ai hắn mới giãn chân mày, khách khí nói “Văn phu nhân nếu không yên tâm có thể cử một người lên trại. Sở mỗ với Văn thiếu gia vừa gặp mà như đã quen thân nên mới cố ý muốn giữ Văn thiếu gia lại làm khách mấy hôm, không ngờ lại kinh động đến nhiều người như vậy.”Phó Hữu Cầm cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn thành khẩn như vậy bà cũng hơi tin tưởng “Thật chứ?”Sở Hướng Thiên gật đầu, “Quân tử nhất ngôn.”“Ta đi!” Đại Phúc đứng sau Phó Hữu Cầm nãy giờ nghe vậy liền ló đầu ra, “Phu nhân, cứ để ta lên đó đón công tử.”Dẹo saidNói chuyện với mẹ vợ có khác, khách khí dữ ha. Mọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại vô tình bị người ta bắt cóc. Trong lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài nè. Văn Điềm... Đại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”. Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở về. Dã nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như ngóe. Dân chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà… Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng!!” Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen mặt. Văn Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em…“ Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ dỗ. Thụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương!

ai cho anh mắng em