Xem thêm: Xem đường tình duyên. 1. Chỉ có một đường hôn nhân. Trước hết, chúng ta có điều kiện tiên quyết về đường hôn nhân, đó là đường hôn nhân càng rõ và sâu thì hôn nhân càng hạnh phúc, ngược lại phân đôi, đứt đoạn, không rõ ràng,… không có lợi cho hôn
Từ chung sống đến hôn nhân Khánh Vy (24 tuổi, quận Cầu Giấy, Hà Nội): Tôi và chồng có hơn một năm chung sống trước khi tiến đến hôn nhân. Cùng ở dưới cùng mái nhà, chúng tôi từng nhiều lần cãi vã, mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm. Tôi không hài lòng nhất với việc anh ấy không san sẻ việc nhà.
Tôi hiểu cảm giác của anh ấy, anh ấy không muốn phản bội người yêu của mình, và tôi nên chơi theo luật của cuộc hôn nhân theo giao dịch. Tôi ngồi trên ghế sofa phòng khách, ngắm bức ảnh cưới treo trên tường cho đến lúc bình minh. Cuộc sống vợ chồng không giống ai
Phi Thanh Vân nói, so với thời điểm mới bước ra khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ với người chồng thứ hai, đến nay cô đã thay đổi rất nhiều về tính cách cũng như lối sống. Sau khi ly hôn vào năm 2017, Phi Thanh Vân từng rất chông chênh về tinh thần (Ảnh: Ban Tổ chức). Phi Thanh
Cuba chấp thuận hôn nhân đồng giới. Trong một cuộc trưng cầu dân ý ngày 25.9, người dân Cuba đã bỏ phiếu chấp thuận hôn nhân đồng giới và cho phép các cặp đồng tính nhận con nuôi. Ngày 26.9, Chủ tịch Hội đồng Bầu cử Quốc gia Cuba Alina Balseiro Gutierrez thông báo, hơn 3,9
Đó là những dòng tâm sự của bà Diệp Thảo khi hôn nhân gặp trục trặc và những phiên tòa ly hôn kéo dài trong vài năm. Bà cũng mong muốn ông Đặng Lê Nguyên Vũ sẽ trợ cấp 5% cổ phần T.N/người con với lý do để các con giữ gìn, kế thừa sản nghiệp của gia đình.
Hôn nhân. Cho tới nay chưa có một tài liệu chính thức từ phía nhà nước Việt Nam nhắc đến việc Hồ Chí Minh đã từng kết hôn. Khi Nguyễn Thị Minh Khai đến Moskva cuối năm 1934, bà đã viết rằng bà đã có gia đình với "Lin", bí danh của Hồ Chí Minh vào thời điểm này
Trang Chủ. Cuộc Hôn Nhân Hoàng Gia. Chương 34. Bình Luận (22) Vào Fanpage like và theo dõi để ủng hộ TruyenQQ nhé. Mời bạn thảo luận, hãy bình luận có văn hóa để tránh bị khóa tài khoản. Phê Truyện Hóa Thần Chapter 34. cút, tra nam mà lm như vô tội lắm. 1 Trả lời 8 Ngày Trước.
Cách Vay Tiền Trên Momo. Sau khi tắm xong, Thì Kỳ mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, đi tới đầu giường, cầm điện thoại lên xem. Thấy có hơn mười tám cuộc gọi nhỡ, ngoài ra còn có một tin nhắn chưa đọc. Cô nhấn ngón tay lên màn hình, mở tin nhắn, ""Nghe nói em đã tới thành phố B làm việc, anh thật sự không có ý gì, chỉ muốn được gặp mặt em."" Thì Kỳ siết chặt điện thoại trong tay, nhìn một lúc lâu, không trả lời mà tắt luôn màn hình. Sau khi sấy khô tóc và đặt xong đồng hồ báo thức, cô liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, khi tới bệnh viện, Tằng Thiến nhìn thấy cô liền bày ra bộ mặt nghiêm túc. Thì Kỳ đang tự hỏi cô gái này sao mới sáng ra đã mặt mày cau có thế này, Tằng Thiến liền sát lại gần, đè thấp giọng xuống nói ""Chủ nhiệm Từ trở về rồi."" Chủ nhiệm Từ, Phó giám đốc của Khoa chỉnh hình - Từ Sùng, 32 tuổi, anh đã được xuất bản nhiều bài báo có ảnh hưởng lớn trong nhiều tạp chí cốt lõi của quốc tế, hơn nữa, anh còn tốt nghiệp Học viện Hoàng Gia Karolinska ở Thụy Điển. Thì Kỳ bình thản trả lời ""Ừm."" Tằng Thiến thấy Thì Kỳ vẫn chưa nắm bắt được điểm chính, liền vò đầu bứt tai ""Chính là chuyện ngày hôm qua đó, chủ nhiệm Từ có thể đã biết rồi, cậu nói xem, liệu có phải mình sắp sửa phải cuốn chiếu ra đi không?"" Khuôn mặt nhỏ của Tằng Thiến nhăn nhó. ... Thì Kỳ ngồi ở trong phòng làm việc một lúc, sau đó bắt đầu đi kiểm tra phòng bệnh. Đội ngũ y tế bao gồm Bác sĩ trưởng, các bác sĩ khác trong bệnh viện, thực tập sinh và một số y tá khác. Thì Kỳ khi còn nhỏ cũng đã phải nhập viện mấy lần, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp các bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh. Khi đó còn nhỏ, thấy bảy, tám vị bác sĩ mặc áo blouse trắng tiến vào trong phòng bệnh, dáng vẻ của họ rất nghiêm túc, cẩn thận, không hề có một tia qua loa nào, sau khi được họ kiểm tra xong thì cảm thấy rất an tâm. Nhưng khi cô thật sự bước chân vào con đường này, mới hiểu được nghĩa vụ và trách nhiệm của những người mặc áo blouse, thận trọng và không thể khinh suất dù chỉ là 1 giây. Sau khi kiểm tra xong, thực tập sinh Tống Hạo đến tìm cô ""Bác sĩ Thì, chủ nhiệm Từ nói cô tới phòng làm việc của anh ấy."" ""Được, bây giờ tôi sẽ qua đó."" Thì Kỳ đem hồ sơ theo dõi của bênh nhân đã viết xong bỏ vào trong ngăn kéo, tay mới chỉ chạm vào tay vịn của ghế ngồi, Tiếu Thần liền ngồi xuống đối diện bàn của cô, mở miệng nói ""Là chuyện ngày hôm qua đúng không?"" Chuyện phát sinh ngày hôm qua, thời gian vừa vặn đang là lúc nghỉ trưa. Mấy người Tiếu Thần bọn họ tuy không được tận mắt chứng kiến, nhưng thông qua lời kể lại của y tá thì cũng đã nắm bắt được đại khái. Tiếu Thần thở dài, nói một câu ""Có một số phụ nữ chính là như vậy, không quản được chồng mình, tới khi xảy ra chuyện thì lại một mực khẳng định do đàn bà câu dẫn chồng họ. Gió không thổi, cờ không động, nhân giả động tâm. Đúng là chưa nghe nói qua mà."" Thì Kỳ cười một tiếng phụ họa, cũng không bàn luận nhiều lời. Khi tới phòng làm việc của Từ Sùng, cô dơ tay lên gõ cửa. Bên trong truyền tới một giọng nói ôn hòa, ""Vào đi."" Thì Kỳ đưa tay vặn tay nắm cửa được làm bằng kim loại, đẩy cửa bước vào. Mấy ngày trước Từ Sùng tới thành phố C tham gia Hội nghị thảo luận nghiên cứu, nên thời gian quay về chậm trễ ba, bốn ngày. Vậy mà không nghĩ tới, lúc quay về, Thì Kỳ lại gây ra chuyện như vậy. Từ Sùng di chuyển ánh mắt đang nhìn vào màn hình máy tính đến khuôn mặt Thì Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với thân hình đang đứng yên lặng ở đằng kia, vô cớ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách. Chiếc áo khoác blouse rộng lớn được khoác lên người cô, như thế này cũng là rộng quá rồi thì phải, một tay cô tùy ý bỏ vào trong túi áo khoác, sống lưng thẳng tắp. Từ Sùng đan hai tay vào nhau, đặt trên mặt bàn màu đen, buông lỏng người dựa vào sau ghế, không nhanh không chậm nói ""Nói đi! Đã có chuyện gì xảy ra?"" Thì Kỳ bỏ tay đang để ở trong túi áo ra, hạ thẳng xuống bên người. Nghe anh nói vậy, cô rất bình tĩnh trả lời ""Tôi không có gì để nói."" ""Không có gì để nói?"" Từ Sùng hỏi ngược lại, ""Cô Đỗ đã mang chuyện này đến báo cáo với Phó viện trưởng rồi, hơn nữa, cô ấy còn có giấy chứng nhận xét nghiệm vết thương."" Từ Sùng lôi ra một bản chứng nhận xét nghiệm vết thương đặt nhẹ lên trên bàn. Thấy Thì Kỳ vẫn như cũ, bộ dạng cố chấp. Anh nhìn cô mấy giây, sau đó dơ tay lên xoa xoa chân mày, giọng nói chậm lại ""Bố của cô Đỗ là bạn cũ của Viện trưởng, như thế này đi, trước tiên cô viết bản kiểm điểm. Buổi tối, cô đến gặp mặt cô ấy, nói chuyện cho tốt một chút."" Thì Kỳ bực bội, không lên tiếng. Từ Sùng cau mày ""Sao đây, cô vẫn còn không muốn đi sao?"" ""Tôi nghĩ rằng tôi không hề làm sai chuyện gì."" Từ Sùng tức giận, bật cười, ném bản ký tên lên trên bàn, giọng nói hơi trầm xuống ""Không làm gì sai? Thì Kỳ, đây là bệnh viện, không phải là nơi để mấy cô gái các cô khoe khoang nghĩa khí."" Thì Kỳ vẫn một bộ dạng ôn hòa như cũ ""Tôi cũng không phải vì Tằng Thiến, mà căn bản là tôi chẳng làm gì sai cả, cho nên vì sao tôi phải xin lỗi chứ. Đến mức ngay cả chứng nhận xét nghiệm vết thương cũng có thì chắc hẳn chủ nhiệm Từ cũng biết chuyện gì đã xảy ra?"" Thì Kỳ này mềm mỏng không muốn, Từ Sùng mặt hơi biến sắc ""Chuyện này rốt cuộc là như nào, tôi sẽ tìm Tằng Thiến để hỏi cho rõ ràng. Còn cô, buổi tối theo tôi ra ngoài một chuyến, cùng cô Đỗ gặp mặt. Được rồi, những lời khác không cần nói nữa, mọi chuyện quyết định như vậy, cô ra ngoài làm việc tiếp đi."" Thì Kỳ nói ""Xin lỗi chủ nhiệm Từ, tôi vẫn câu nói kia, tôi không làm gì sai, bò không muốn uống nước, thế nên anh không thể ép nó làm theo ý của anh được."" Lời vừa dứt, Thì Kỳ liền cảm thấy mình lấy ví dụ này có vẻ không thích hợp lắm, cô hơi xấu hổ. Từ Sùng cũng nhìn ra được, liền bật cười ""Bò thì tôi nghĩ không phải, tôi thấy cô ngược lại giống một con lừa bướng bỉnh hơn."" Nói xong, anh ta lại tiếp tục, ""Chuyện này, vốn là Ban lãnh đạo của bệnh viện muốn cô với cô Đỗ gặp mặt, có điều, nếu cô không muốn đi thì...."" Từ Sùng nói đến chỗ đó thì ngừng lại, nhìn cô một cái. Đánh rắn phải đánh bảy tấc. Từ Sùng biết khuyết điểm lớn nhất của cô gái đến từ phương Nam này chính là quá nghĩa khí. Chẳng phải mọi người thường nói, những cô gái phương Nam tính tình luôn dịu dàng, thân thiện hay sao, tại sao so với Thì Kỳ thì lại không giống chút nào. Tằng Thiến cũng giống như Thì Kỳ, đều sống và làm việc ở một thành phố xa lạ và đều xa gia đình. So với cô, Tằng Thiến còn có gánh nặng hơn, đó là phải lo cho học phí cho em trai, Hưng Hoa đãi ngộ coi như cũng tốt, nếu như Tằng Thiến mất công việc này, cũng sẽ rất khó để tìm được một nơi có sự đãi ngộ tốt như Hưng Hoa. ... Thời gian ăn cơm trưa, Thì Kỳ cùng Tằng Thiến đến phòng ăn. Hai người lấy cơm xong bèn chọn một chỗ ngồi gần với cửa sổ ngồi xuống. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, hắt lên trên người những tia nắng ấm áp. Tằng Thiến lấy thìa xúc một thìa cơm với thịt bỏ vào miệng ""Chủ nhiệm Từ tìm cậu không có vấn đề gì đấy chứ?"" Thì Kỳ cúi đầu gắp miếng cà rốt bỏ vào miệng, sau đó vén mấy lọn tóc đang xõa xuống bên má ra sau tai cho gọn gàng, nói ""Không có chuyện gì." Tằng Thiến gật gù mấy cái rồi gạt hết thịt ở phần cơm của mình sang cho Thì Kỳ, muốn nói gì đó mà lại thôi. Thì Kỳ cười hỏi ""Cậu sao thế?"" Tằng Thiến nói ""Hôm qua lúc cậu vừa đi thì có một người đàn ông đến tìm cậu. Mình nói cậu vừa mới rời đi rồi, sau đó anh ta liền đuổi theo, cậu có nhìn thấy không?"" Thì Kỳ vừa ăn cơm vừa trả lời ""Không nhìn thấy."" Tằng Thiến lại nói ""Người đàn ông đó trông cũng không tệ, cậu quen anh ta khi nào thế hả?"" Thì Kỳ thấy cô ấy hỏi thế thì liền đùa giỡn ""Hay là để mình giới thiệu anh ta với cậu nhé."" Tằng Thiến cười ha ha, ""Được đó, mình không cự tuyệt đâu."" ""Cẩn thận Hạng Minh xử lý cậu đấy."" Thì Kỳ lắc đầu cười nói. Tằng Thiến để hai tay dưới cằm, nhướng mày tỏ vẻ đắc ý, ""Anh ấy dám!"" Tằng Thiến và Hạng Minh là bạn học chung thời đại học, hai người họ từ năm nhất đã qua lại với nhau rồi, đến khi tốt nghiệp, họ không giống như các cặp tình nhân khác mỗi người một ngả, ngược lại hai người họ cùng nhau tới thành phố B làm việc chăm chỉ, tình cảm rất ổn định. Thì Kỳ cảm thấy như vậy thật tốt, ở một thành phố xa lạ như thế này, dù sao cũng còn có người có thể dựa vào. Tới khi hai người ăn trưa xong thì cùng nhau quay trở lại bệnh viện, mỗi người ai nấy liền bận rộn công việc của riêng mình. Vì sự sắp xếp của Từ Sùng mà vốn dĩ tối nay đến lượt Thì Kỳ trực đêm liền phải đổi sang cho Khổng Hiểu. Khổng Hiểu vốn muốn nói vài câu oán hận nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Lúc xế chiều, Từ Sùng gửi cho cô địa chỉ của một nhà hàng. Lúc đầu, Từ Sùng vốn định để Thì Kỳ cùng anh đi dạo, nhưng Thì Kỳ kiêng dè người ở bệnh viện sẽ để ý, cho dù là những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể tạo thành một bộ phim cẩu huyết lúc 8 giờ tối, cho nên cô liền khéo léo từ chối. Cô vẫy một chiếc taxi rồi lên xe, sau khi đưa địa chỉ cho tài xế, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho ông ngoại. Người nhận điện thoại là dì - người đang chăm sóc ông ngoại, hỏi cô rằng tết năm nay có thể trở về nhà không. Năm ngoái Thì Kỳ đã không trở về phương Nam ăn tết, vì cô vừa mới nhậm chức. Lịch trình năm nay đã được gửi xuống, cô nhìn qua danh sách thì thấy không có tên cô, vậy là năm nay có thể trở về quê ăn tết rồi. Cô trò chuyện cùng dì vài câu, cho tới khi tắt điện thoại thì xe cũng đã tới trước cửa nhà hàng Peninsula. Vì là mùa đông, nên mới 6 giờ tối mà bầu trời đã trở nên đen kịt. Nhà hàng Peninsula lúc này đã lên đèn, trông rất rực rỡ, ấm áp. Đủ các loại nhãn hiệu xe nổi tiếng vây xung quanh, Thì Kỳ trả tiền rồi sau đó xuống xe. Từ Sùng gửi cho cô một tin nhắn, nội dung đại khái nói rằng anh ta sẽ đến trễ một chút, bảo cô đợi anh ta ngoài đại sảnh. Khi Thì Kỳ vừa mới ngồi ở trên ghế sofa ở ngoài đại sảnh được vài phút thì nhìn thấy cô Đỗ đi tới, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trung niên, tuổi ngoài 50, nhìn hai người họ trông giống như bố và con gái. Đỗ Sơ Hạ hiển nhiên cũng đã nhìn thấy cô, bước chân hơi ngừng lại, sau đó liền đi thẳng về phía Thì Kỳ, Thì Kỳ thấy thế thì đứng dậy, lịch sự chào hỏi ""Cô Đỗ."" Đỗ Sơ Hạ liếc nhìn móng tay mới làm ngày hôm nay, giọng nói khinh thường ""Thì ra là bác sĩ Thì, sao hôm nay lại có nhã hứng tới đây thế?"" Thì Kỳ dự đoán lần này tới xin lỗi chắc chắn phải mặt sắt mông lạnh rồi, trong lòng cô thoả hiệp, thái độ sau đó trở nên mềm mỏng ""Tôi là vì chuyện ngày hôm qua mà..."" Đỗ Sơ Hạ không để cô nói xong mà trực tiếp cắt ngang ""Hôm qua? Hôm qua có chuyện gì sao? Tôi chỉ biết rằng, hôm qua bác sĩ Thì đây, có thể nói là thật uy phong lẫm liệt, hôm nay tại sao lại bày ra bộ mặt như này chứ?"" Trong lời nói của cô ta đầy ý châm chọc, Thì Kỳ nghe xong liền hiểu hết, cô cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng thì có một giọng nói trầm thấp vang lên, ""Đỗ tiên sinh." Ba người lập tức nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Đỗ Kiến Quân thấy người đó đầu tiên, vội vàng tiến lên mấy bước ""Sếp Chu."" Thì Kỳ đứng ở bên cạnh, ánh mắt cũng rơi xuống thân hình người đàn ông đối diện. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông nhung màu xám đậm, anh rất cao, lông mày rậm và dày, ở một nơi như thế này trông anh càng bắt mắt hơn mọi khi. Một tay anh cầm đôi găng tay bằng da, tay còn lại bắt tay với Đỗ Kiến Quân, giữa lời nói và hành động, anh đều rất lịch sự và nhã nhặn, nhưng tuyệt nhiên không hề rơi vào thế hạ phong. Thì Kỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chợt nghe thấy đề tài đã chuyển sang mình từ lúc nào. Cô lơ mơ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đỗ Kiến Quân đang lấy lòng Chu Mộ Thâm, hỏi ""Sếp Chu biết cô gái này sao?"" Ánh mắt của Chu Mộ Thâm rơi xuống khuôn mặt của Thì Kỳ, ánh mắt của hai người liền chạm nhau. Lần này, Thì Kỳ không hề né tránh, cô nhìn anh rất kiên định. Chỉ thấy anh quay mặt sang phía Đỗ Kiến Quân, ngón tay khẽ chỉ vào mình một cái, không nhanh không chậm nói ""Đúng vậy, cô gái này gây ra chuyện gì rồi sao? Lúc còn bé, cô ấy đã rất nghịch ngợm rồi. Nếu xúc phạm tới hai vị, mong Đỗ tiên sinh nể mặt tôi, không chấp nhặt với cô ấy."" Đỗ Kiến Quân vội nói ""Đừng nói vậy, chẳng qua là con gái tôi với cô gái này có chút hiểu lầm thôi."" ~Hết chương 3~
Tháng mười một, không khí lạnh tràn về. Theo dự báo thời tiết, mấy ngày tới đều sẽ mưa phùn. Không khí ẩm ướt lạnh lẽo rất khó chịu, gió lạnh thổi tới khiến người ta lạnh thấu xương. Thì Kỳ với cô y tá Tằng Thiến của Khoa chỉnh hình vừa mới cùng nhau ăn xong bữa trưa ở nhà ăn, bây giờ chuẩn bị quay về Khu nội trú. Nhà ăn cách Khu nội trụ một con đường nhỏ, hai bên của con đường là những cây ngô đồng, mấy ngày nay được nước mưa cọ rửa sạch sẽ nên những lá cây khô thưa thớt ở trên cành cây cũng tỏa sáng trở lại. Tằng Thiến không chịu được liền rùng mình một cái, cau mày oán trách ""Cái thời tiết chết tiệt này thật là lạnh mà. Ầy, Thì Kỳ, cậu đi gần mình một chút đi."" Thì Kỳ là bác sĩ ở Khu nội trú của Khoa chỉnh hình, làm việc ở bệnh viện Hưng Hoa vừa tròn hai năm. Bệnh viện Hưng Hoa là một trong ba bệnh viện đặc biệt ở thành phố B. Những bệnh viện trên toàn quốc được tặng danh hiệu này cực kỳ ít, vậy mà, Hưng Hoa đã có được một danh hiệu trong số đó. Sau lưng truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô ngày càng gần, Thì Kỳ liền kéo Tằng Thiến nhích qua một bên. Chiếc xe con màu đen từ bên cạnh hai người lái qua. Lớp nhựa đường vì trời mưa nên đã tạo thành những vũng nước nhỏ, chủ nhân của chiếc xe ngồi bên trong ngược lại rất tốt bụng, đã giảm tốc độ của chiếc xe lại. Tằng Thiến nói ""Chủ nhân của chiếc xe này cũng khá tử tế đấy." Thì Kỳ thản nhiên ngước mắt lên nhìn phần đuôi xe, xe được sơn một màu đen bằng kim loại mã não, là Porsche 911. Hai người đi tới tầng dưới của Khu nội trú, Thì Kỳ cầm lấy cán ô bằng gỗ, nhẹ nhàng nhấn một cái, tán ô liền tự động thu lại. Sau khi quay trở lại phòng làm việc, cô cởi chiếc áo khoác màu đen được làm bằng chất liệu nhung ra, treo lên móc áo. Cốc giữ nhiệt không có nước, Thì Kỳ đi tới phòng nước sôi lấy một ít nước nóng, lúc đi ra ngoài, ở bên cạnh có người đang nói chuyện điện thoại, giọng nói trầm ấm, mát lạnh. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài dài, màu đen, được làm bằng lông dê, đứng hơi nghiêng ở phía lối đi, thân hình cao lớn thẳng tắp. Cửa sổ được mở một cánh, bên ngoài là mưa phùn cùng với gió nhẹ, khiến cho thân hình người đàn ông ở bên trong càng tăng thêm mấy phần anh tuấn. Có lẽ nhận ra được ánh mắt của cô, người đàn ông vốn đang chăm chú nghe điện thoại liền nghiêng đầu nhìn sang, chỉ là lướt qua một cái, không hề có một chút hứng thú dư thừa nào, một khắc sau, người đàn ông liền thu lại ánh mắt. Thì Kỳ ngẩn người, bên tai phút chốc nóng bừng, bị bắt được tại trận như thế nên trong phút chốc khó tránh khỏi ngượng ngập, cô hơi mất tự nhiên, nhếch môi một cái, siết chặt chiếc cốc trong tay rồi xoay người rời đi. Chu Mộ Thâm thấp giọng nói mấy câu, sau đó cúp điện thoại. Tầm mắt liền rơi xuống bóng lưng màu trắng, chiếc áo blouse ôm lấy dáng người của cô gái, nhìn không rõ ràng lắm. Áo blouse dài tới đầu gối, dưới chân đi một đôi giày vải cũng màu trắng. Chỉ biết rằng cô không cao, ước chừng thì khả năng là cao khoảng 1m60. Mái tóc dài qua vai được một sợi dây chun đơn giản buộc cố định gọn gàng. Tư thế đi của cô rất đặc biệt, sống lưng thẳng tắp, không hề giống với những người con gái khác, mỗi một bước đi đều phải đung đưa qua lại, giống như một bông hoa chỉ chực nở rộ. Cụ bà của nhà họ Chu tuần trước tắm trong phòng tắm chẳng may té chân ngã nên phải làm phẫu thuật, bắp đùi trong phải cố định lại bằng mấy khối đinh thép. Chu Mộ Thâm nắm điện thoại trong tay, đi vào phòng bệnh, bà Chu nhìn thấy liền nói ""Nếu có chuyện gì thì đi trước đi, từ lúc đến tới giờ điện thoại vẫn không chịu ngừng kêu!"" Chu Mộ Thâm ngồi xuống ghế sofa, trong mắt ánh lên ý cười, ""Được rồi, bây giờ cháu tắt ngay đây, bà nhìn đi, đã được chưa?"" ""Thế còn khiến cho bà vui vẻ một chút."" Bà Chu khiển trách, khóe mắt liền bắt được bóng trắng ở ngoài cửa, vội lên tiếng ""Thì Kỳ."" Thì Kỳ đang đi ở bên ngoài nghe thấy có người gọi mình, cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ánh mắt bất giác quét tới người ngồi trên ghế sofa. Người đó giờ phút này đang thoải mái dựa người lên trên ghế, đôi tay tùy ý vịn lên thành ghế, tư thế nhàn hạ, hai chân bắt chéo nhau, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên mặt cô, gò má Thì Kỳ liền nóng lên, chần chừ chốc lát mới đi vào trong phòng bệnh. ""Bà Mạnh, bà có chỗ nào khó chịu hay sao ạ?"" Bà Chu cười híp mắt hỏi ""Không có, không có, cháu đang bận à?"" Thì Kỳ vừa mới kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân xong, gật đầu, ""Mới vừa kiểm tra xong ạ."" Bà Chu nói ""Ngày khác rảnh rỗi thì tới nhà bà một chuyến, mấy tuần nữa Nghiêu Thanh cũng trở về rồi, hai đứa đã lâu không gặp rồi đúng không?"" Dứt lời, bà lại hướng tới Chu Mộ Thâm, nói ""Mộ Thâm, đưa cho Thì Kỳ quả quýt đi chứ."" Thì Kỳ đang muốn mở miệng nói không cần thì một quả quýt đã được đưa tới trước mặt cô, nó nằm gọn trong lòng một bàn tay to lớn, từng khớp xương rất rõ ràng. Cô đưa tay nhận lấy, trong lúc lơ đãng ngón tay đã chạm phải tay người đàn ông, dịu dàng mà mát rượi. ... ""Cháu thấy sao?"" Chu Mộ Thâm không hiểu, lông mày nhíu lại. Bà Chu nói thẳng ""Thì Kỳ, cô gái này cháu thấy thế nào?"" Chu Mộ Thâm thu lại ánh mắt, đưa tay lên day day mi tâm ""Bà à, bà là ở trong bệnh viện lâu quá nên buồn chán kiếm chuyện để làm đấy à?"" Bà Chu vẫn gắng sức nói, ""Bà thấy cô bé này rất tốt, tính tình ôn hòa, người nhìn cũng thấy khôn khéo."" Chu Mộ Thâm không nói gì, chỉ nhìn xuống dưới đất cười một tiếng, bà Chu thấy cháu trai nhà mình im lặng, sắc mặt có chút đăm chiêu, lời đến bên miệng do dự mấy lần chung quy vẫn nuốt xuống. Thì Kỳ trở lại phòng làm việc, thấy hai người đồng nghiệp nữ đang nhàn rỗi ngồi tán gẫu. ""Anh Chu đó lại tới nữa à?"" ""Lại còn không, này, dáng dấp nhìn thật là thuận mắt, gia đình lại có bối cảnh như thế, hơn nữa bản thân lại còn là Phó giám đốc của Cục Quy Định."" ""Sao đây, đúng ý của cô à?"" ""Chẳng lẽ lại không đúng ý cô à? Tôi chẳng thèm tin đâu."" Thấy Thì Kỳ đi vào, trong tay cầm quả quýt, Tiếu Thần hỏi ""Thì Kỳ, cô lấy quýt ở đâu ra thế?"" ""Bệnh nhân cho."" Một đồng nghiệp khác thấy thế, trêu ghẹo nói ""Thì Kỳ xinh đẹp, lại có vóc dáng, nên mới có bệnh nhân chia sẻ đồ ăn cho, chứ đâu có như tôi, làm việc ở bệnh viện này bốn năm rồi, đến viên kẹo cũng còn chẳng nhận được."" Tiếu Thần nhìn sắc mặt của Thì Kỳ, nhìn chằm chằm đến tận khi Thì Kỳ đi tới chỗ ngồi, sau đó thấp giọng ""Thì Kỳ, cô với bà Chu có quen biết sao?"" Thì Kỳ vừa mới mở hồ sơ bệnh lý ra, đang định đổi mới tài liệu của bệnh nhân, nghe thấy vậy, ngón tay đang gõ bàn phím ngừng một lát, sau đó trả lời qua loa ""Trước kia từng là hàng xóm."" Tiếu Thần ngạc nhiên nói ""Chẳng phải cô là người phương Nam sao?"" Thì Kỳ mím môi, Tiếu Thần cảm thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, liền cười ha ha, cũng biết điều chuyển đề tài. Chu Mộ Thâm ở bệnh viện giúp đỡ bà Chu một lúc, sau đó bà Chu nhớ ra cháu trai mình mới đi công tác ở phương Nam về, cơ thể chắc là chịu không nổi nên liền đuổi anh về nhà. Chu Mộ Thâm lái xe quay về nhà họ Chu, sau khi tới nơi, anh cho xe dừng lại rồi cầm chìa khóa xuống xe. Mẹ Chu - Hà Đông Cẩm đang ngồi ở trên ghế sofa, ở trong lòng là một bé gái với hai bím tóc như hai chiếc sừng dê, bé gái có gương mặt mũm mĩm, rất đáng yêu, giọng nói có chút ngọng, bé gái vẫn đang ở độ tuổi học nói. Hà Đông Cẩm thấy Chu Mộ Thâm đã vào cửa, liền hỏi ""Chưa ăn đúng không? Để mẹ nói dì Đồng làm cho con tô mì?"" Bé gái thấy Chu Mộ Thâm, giọng nói non nớt kêu lên ""Chú."" Chu Mộ Thâm cởi áo khoác ngoài vắt lên cánh tay, sau đó mân mê đôi má bầu bĩnh của bé gái ""Giỏi lắm."" Chờ tới khi anh tắm xong, ngồi xuống bàn ăn, mẹ Chu vội hỏi ""Đã qua bệnh viện thăm bà rồi chứ?"" Chu Mộ Thâm ""Vâng"" một tiếng, liếc nhìn bé gái ở trong lòng mẹ Chu, ""Sao lại để Hạ Hỉ cho mẹ trông thế này?"" Hà Đông Cẩm thở dài một tiếng, ""Con đừng nói vậy, Hạ Thành với Từ Tĩnh hai đứa nó lại cãi nhau, tiểu nha đầu này lại sợ người lạ, không chịu ở cùng người khác, bác Hứa cũng không còn cách nào nên để mẹ trông đỡ mấy hôm."" Đem mấy sợi tóc rơi bên má của cô bé ra vén sau tai, ""Hạ Hỉ với mẹ cũng rất hợp nhau."" Chu Mộ Thâm gắp một đũa mì sợi, ""Hạ Hỉ ở với mẹ, mẹ cũng đỡ buồn, vậy cũng tốt."" Hà Đông Cẩm nói ""Bế trẻ con nhà người khác với bế cháu trai của chính mình, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."" Ẩn ý trong lời nói của mẹ Chu, Chu Mộ Thâm đương nhiên nghe ra được, ánh mắt anh xuất hiện ý cười, rút giấy ăn ra lau miệng. ""Con lại còn cười nữa, may mà lần này bà ngã không xảy ra chuyện gì to tát. Con cũng biết là bà quan tâm con, thế nên, con giải quyết chuyện của mình cho tốt."" Ngày nào bà cũng nói những lời này, Chu Mộ Thâm đã nghe đến thuộc lòng rồi, cũng không buồn trả lời lại mẹ Chu. Tối nay Thì Kỳ muốn ở lại trực đêm nên cô với Khổng Hiểu đã thay nhau. Đi qua chỗ quầy y tá, Tằng Thiến đưa cho cô viên kẹo cao su, Thì Kỳ hỏi ""Tối nay cậu cũng trực đêm à?"" Tằng Thiến gật đầu ""Bác sĩ Khổng ngủ rồi."" Thì Kỳ "Ừ" một tiếng, điện thoại di động ở trong túi áo khoác bất chợt kêu lên. Thì Kỳ cầm lên xem, là một dãy số điện thoại lạ hoắc. Cô nhìn chằm chằm dãy số một lúc, sắc mặt vô cùng lãnh đạm, sau đó nhấn nút từ chối, Tằng Thiến nhìn thấy vậy liền hỏi ""Sao cậu không nhận điện thoại?"" ""Chào hàng điện thoại thôi."" Tằng Thiến hoài nghi nhưng cũng không truy hỏi, chỉ khẽ kêu lên ""Ồ."" Lúc Thì Kỳ đi qua phòng bệnh của bà Chu, cô nhìn qua cánh cửa sổ nhỏ vào trong phòng. Bên trong TV vẫn còn bật, cô liền đẩy cửa đi vào. Bà Chu nằm viện, nhà họ Chu đã bố trí an bài người trông chừng, vậy mà giờ phút này lại không thấy bóng dáng ai. Bà Chu nghe thấy động tĩnh, liền nâng đầu nhìn xem, sắc mặt của bà ấy nhìn qua có chút mệt mỏi, ""Thì Kỳ, là cháu à."" Thì Kỳ hỏi ""Sao dì Ngô lại không có ở đây vậy ạ?"" ""Đi lấy nước nóng rồi."" Người nhà họ Chu ban đầu vốn là muốn bà Chu được ở trong phòng bệnh VIP, thế nhưng bà Chu từ xưa đến nay đều tâm tâm niệm niệm là phải biết chăm chỉ làm việc, phải biết tiết kiệm, nói rằng không cần phải phô trương lãng phí, thế nên liền sắp xếp một phòng bệnh nhỏ dành cho một người. Bà Chu gọi Thì Kỳ với giọng thân thương, kêu cô tới ngồi bên mép giường, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó bèn kéo lấy tay cô nói ""Thì Kỳ à, cháu đã có bạn trai chưa?"" Thì Kỳ biết, những người đời trước vì nhàn rỗi nên thường hay muốn giới thiệu đối tượng xem mắt, cũng không có ý gì xấu. Cô làm việc ở bệnh viện đã hai năm, chung sống với bệnh nhân coi như cũng tốt, tổng cộng thì cũng có tới bảy, tám cô dì đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, nhưng Thì Kỳ cũng đều khéo léo từ chối. Giờ phút này đối mặt với bà Chu, Thì Kỳ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Bà Chu nghĩ là Thì Kỳ đang xấu hổ, liền cười nói ""Bà đoán chắc là cháu không có bạn trai, cháu xem bà đoán có đúng không?" Thì Kỳ thấy bà Chu giống như trẻ con, khóe mắt chân mày lộ ra một tia đắc ý, cô không nhịn được bèn cười khẽ, ""Công việc của cháu bận rộn quá, cho nên đúng thật là chưa có."" Bà Chu vỗ nhẹ một cái vào tay của Thì Kỳ ""Vậy cháu xem xem, để bà giới thiệu bạn trai cho cháu, có được không?"" Thì Kỳ ngỡ ngàng, bà Chu lại nói tiếp, ""Cháu thấy Mộ Thâm nhà bà thế nào?"" ~Hết chương 1~
Tác giả Khôi Tiểu Thường Cá Vàng Nghe SấmThể loại ngôn tình, hào môn thế giaSố chương 57 chươngĐiểm 7/10ReviewHôm trước mình đã giới thiệu với các bạn mình sẽ review Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh. Nên vừa đọc xong là mình viết review ngay cho nóng luôn. Theo mình truyện đạt 7/10 điểm. Mình thấy có nhiều ý kiến trái chiều về truyện này. Có bạn thì khen hết lời, có bạn lại chê nhạt. Theo Henies, truyện bị nhạt dần ở phần cuối. Các chương đầu tiên đọc rất hấp dẫn. Truyện viết về nữa chính Thì Kì. Cô là bác sĩ khoa chỉnh hình. Đồng thời là con gái của Bí Thư, tuy nhiên ba cô lại ngoại tình với người phụ nữ khác. Vì thế cô rất nhạy cảm với chuyện người yêu cũ hay kẻ thứ ba. Nữ chính và nam chính có quen biết trước đó và sau khi gặp lại thì nảy sinh tình cảm. Mình thích lời văn của tác giả, cách tác giả dùng câu để thể hiện mạch truyện và cảm xúc của nhân vật. Tuy nhiên rất tiết là truyện bị đuối dần ở đoạn cuối. Chính vì lý do này mà truyện chỉ đạt 7/10 điểm. Truyện chưa đến cao trào thì đã bị chìm xuống. Đúng như nhiều bạn comment là có nhiều nhân vật xuất hiện nhưng không rõ kết quả thế nào, nhất là nam phụ. Và cả đoạn hai nhân vật chính quyết định ly hôn ở các chương cuối, mình cảm thấy hơi vội vàng. Có lẽ do nam chính quá tự tin sẽ theo đuổi thành công lần nữa. Rất tiết cho một bộ truyện chưa được chăm chút ở phần cuối. Nếu tác giả kéo dài mạch truyện hơn nữa, không quá vội happy ending thì sẽ hay hơn nhiều. Tóm lại mình vẫn đọc hoàn thành bộ truyện. Tuy chỉ 7 điểm nhưng vẫn là bộ truyện đọc ổn, dành cho những bạn ít thích ngược. Và mình đề cử cho các bạn bộ truyện này. Các bạn có thể đọc để giải trí nhé. Các bạn có truyện nào mới thì đề cử bên dưới phần comment cho mình nhé. Love all !
Ngôn Tình Nguồn Người dịch Giang Hạ 51,900 Hoàn Thành 001615 24/07/2020 Đánh giá từ 7 lượt Tác giả Khôi Tiểu Thường Cá Vàng Nghe Sấm vừa cho ra tác phẩm ngôn tình đầu tay mang tên Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh. Đây là một bộ truyện bình thường, không đặc sắc cũng không quá cao trào. Truyện chủ yếu xoay quanh về hai nhân vật nữ chính tự tôn cao, ương bướng, nam chính nhu nhược, lạnh lạnh nhạt nhạt. Nếu bạn muốn tìm một bộ truyện tâm đắc thì không nên chọn bộ này. Văn án Nhắc đến Thì Kỳ, ấn tượng duy nhất của Chu Mộ Thâm về cô gái ấy chính là việc tự nhiên cô ngủ trên vai anh, dựa đầu lên là ngáy khò khò, đã thế còn kèm thêm một đống nước miếng khuyến mãi trên vật chính Chu Mộ Thâm, Thì Kỳ. Nhân vật phụ - Bề trên Bà Chu Chu lão phu nhân, Ông Thì, Vu Tiền Chí, Thì Nhàn Vân, Hà Đông Cẩm, Chu Trạch Châu, Trình Tâm Nhu,... - Bề dưới Kiều Duật Kiều tam nhi, Kiều Chi Cẩn, Chu Nghiêu Thanh, Thẩm Kỳ Ngộ, Thẩm Trường Mi, Tằng Thiến, Ngụy Tiểu Dạ, Hứa Tích, Tô Lộ, Trình Diệc Ca, Tống Hoài Nam, Chương Trí Viễn,...
Chu Mộ Thâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, nghe những âm thanh ""tít tít"" ở đầu bên kia, trong lòng nghĩ cô gái này còn quan tâm tới mình như vậy, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó đem điện thoại bỏ lại vào trong túi áo. Kiều tam nhi chẳng biết từ lúc nào đã đi tới đứng đằng sau lưng anh ""Lão đại, người vừa gọi điện thoại tới chắc là em gái Thì Kỳ à?"" Chu Mộ Thâm nhìn anh ấy, nói ""Cậu có thể đừng nhàn rỗi tới mức đấy được không? Chuyện quan trọng thì không lo làm, suốt ngày chỉ thích đi nghe lén điện thoại của người khác thôi à?"" Kiều tam nhi lấy ra bao thuốc lá, đưa cho Chu Mộ Thâm một điếu, cười đùa ""Sao anh có thể nói thế chứ, anh à, em đây chẳng phải là đang quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh hay sao?"" Chu Mộ Thâm chẳng thèm để ý đến anh ấy nữa, cúi đầu châm lửa. Kiều tam nhi mặc kệ, đứng dựa lưng vào lan can cửa sổ, vẫn như cũ nói lên quan điểm của mình ""Em thấy, em gái Thì Kỳ này cũng không tệ, tuy rằng nhìn cô ấy có chút yên tĩnh, nhưng cũng là người hiểu biết lý lẽ, không phải là kiểu con gái thích ra vẻ."" ... Ngày thứ hai kể từ khi Thì Kỳ trở về phương Nam, cô quyết định sẽ đi thăm một người thầy khi còn là nghiên cứu sinh. Cô là nghiên cứu sinh, học ở Đại học Y, thuộc Hệ chính quy của thành phố Z. Ôn Lương Hành - là chuyên gia nổi tiếng trong ngành chỉnh hình, mặc dù bây giờ đã không còn khám bệnh nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người đến thăm hỏi. Ông Ôn với ông Thì lại còn là bạn, hai người tuổi tác cũng không chênh lệch nhau là bao. Năm đó, vào lúc Thì Kỳ báo danh, ông Ôn đã chỉ chọn lấy hai người trong số hơn 50 người, chỉ có Thì Kỳ và một nam sinh người phương Bắc là được nhận vào trong đội ngũ của ông Ôn. Buổi sáng, Thì Kỳ tắm xong mới đi ra khỏi phòng ngủ. Ông Thì đang ở ngoài ban công chăm sóc hoa cỏ. Nghe thấy tiếng, nhưng ông Thì cũng không quay đầu lại, tiếp tục cắt sửa cành lá cho mấy chậu hoa, ""Cháo đang nấu ở trong nồi, cháu mau ăn trước đi."" Thì Kỳ "Vâng" một câu, vào trong bếp múc một bát cháo nhỏ đi ra, sau đó lấy một ít thức ăn trộn vào ăn cùng. Lúc ông ngoại chăm sóc xong mấy bảo bối kia thì đi vào, cầm khăn tay lên lau tay, nói ""Đợi lát nữa cháu đi thăm ông Ôn luôn chứ?"" Thì Kỳ vẫn còn đang nhai thức ăn trong miệng, ậm ờ nói ""Cháu định chiều nay sẽ đi."" Ông Thì dặn dò cô ""Vậy cháu nhớ mua một ít quà rồi hẵng qua đó, không được đi tay không đâu đấy."" Thì Kỳ bắt đầu đi từ lúc 2 giờ chiều, muốn tới được huyện Bán Quất phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ đi xe. Ông Ôn sống ở một tiểu khu cũ của huyện Bán Quất, là một vùng thủy hương nổi danh đã lâu. Phong cách cổ xưa, yên tĩnh, là một nơi cực tốt để an dưỡng tuổi già. Người ở trong này tuy là những ông lão, nhưng lai lịch thì không hề tầm thường. Cánh cửa gỗ màu đỏ đang mở, trong sân có đặt mấy bình sứ được tráng men, bên trong có nuôi cá chép. Ông Ôn đưa lưng lại với cánh cửa, trong miệng vừa ngâm nga một điệu khúc dân gian vừa cho cá ăn. Thì Kỳ đang định lên tiếng thì ông Ôn như cảm nhận được có người ở phía sau, nên quay người lại, nhìn thấy hoá ra là Thì Kỳ, ông cười nói ""Về rồi đấy à?"" Thì Kỳ trả lời ""Vâng, cháu mới về ngày hôm qua ạ, nhân tiện hôm nay qua thăm ông một chút."" Ông Ôn gọi cô ""Xem xem lão già như ông này, làm phiền cháu rồi, mau lại đây, vào trong rồi nói."" Lại nhìn thấy túi quà trong tay Thì Kỳ ""Lại còn mang cả đồ tới nữa, chắc lại là ông ngoại cháu căn dặn chứ gì? Thật là, cái lão già này...."" Thì Kỳ đi theo ông Ôn vào trong nhà, ông Ôn gọi người tới rót trà cho Thì Kỳ, sau đó hỏi tới công việc ở Hưng Hoa của cô. Trò chuyện mới được mấy câu, vậy mà chớp mắt liền đã thấy tới giờ ăn cơm, ông Ôn vốn muốn giữ Thì Kỳ ở lại ăn cơm tối, nhưng Thì Kỳ nghĩ tới ông ngoại còn đang ở nhà một mình, ông Ôn cũng nghĩ tới điều này nên cũng không ép cô ở lại nữa, sai người đưa Thì Kỳ trở về. Lúc tới nơi, Thì Kỳ cúi đầu nói cảm ơn rồi mở cửa xuống xe, còn chưa đi được mấy bước thì thấy bên dưới có đậu một chiếc xe con. Hàng xóm đang xuống dưới đổ rác – dì Từ nhìn thấy Thì Kỳ, liền nhanh mồm nói mấy câu ""Thì Kỳ đấy à, cháu về từ lúc nào vậy?"" Thì Kỳ nói ""Cháu mới về hôm qua ạ."" Dì Từ gật đầu một cái, trông như còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thì Kỳ trong lòng buồn bực ""Dì Từ, dì có điều gì muốn nói với cháu à?" Dì Từ nhìn lên trên một chút, chỉ chỉ ""Bố cháu tới, vừa mới lên trên thôi, tay còn xách túi lớn túi nhỏ, dì thấy mấy thứ đó không rẻ đâu."" Thì Kỳ không nói gì, dì Từ cũng đã sống ở đây rất lâu rồi, là hàng xóm, nên đối với những chuyện trước đây đều biết rõ ràng. Nhìn sắc mặt của Thì Kỳ, thấy cô không lên tiếng liền cười ha ha mấy cái sau đó đi lên trên. Thì Kỳ đứng im tại chỗ, ngước mắt nhìn lên, suy nghĩ rồi xoay người rời khỏi tiểu khu, đối diện với tiểu khu có một quán café. Cô vừa mới ngồi xuống được 2 phút, gọi đồ uống xong, liền nhận được điện thoại của ông Thì, hỏi cô khi nào thì về nhà. Thì Kỳ bịa ra một lý do, ông Thì nghe xong cũng không nói thêm gì khác. Ông Thì cúp điện thoại, Vu Tiền Chí tha thiết nhìn ông Thì hỏi ""Bố, con bé nói thế nào?"" Cho dù Vu Tiền Chí với Thì Nhàn Vân đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, nhưng ông đối đãi với ông Thì vẫn luôn như xưa. Hoặc có thể nói, đối đãi với ông Thì so với trước kia còn càng kính trọng, càng để tâm hơn vạn phần. Nói thế nào thì bản thân mình cũng là người sai, Thì Nhàn Vân khi ấy vì bệnh mà qua đời, ông không thông suốt thì còn ai có thể thông suốt nữa đây, ông Thì chỉ có duy nhất một người con gái này mà thôi. Mà khi đối mặt với ông Thì, Vu Tiền Chí ít nhiều gì vẫn có chút áy náy, ngoài áy náy ra còn có phần cảm kích. Lúc đầu khi kết hôn với Thì Nhàn Vân, có ông Thì ở bên cạnh, đã thề thốt bên A sẽ đảm bảo đủ các kiểu không thiếu điều gì. Vậy mà tới khi ly hôn, ông Thì cũng chưa từng nói qua một câu nặng lời. Căn bản là ông Thì cũng không muốn làm quá căng với Vu Tiền Chí, ông chỉ có một số cân nhắc. Thứ nhất, ông đối với chuyện này cũng coi như thấu hiểu, bởi vì nhân tính khó nắm bắt. Thứ hai là vì Thì Kỳ, lão già như ông sống cũng chẳng còn được bao lâu nữa, từ nay về sau, nếu cháu gái có chuyện gì thì vẫn còn có người tốt chăm sóc. Ông Thì hiểu được suy nghĩ của cháu gái mình, cười nói ""Con bé nói vô tình gặp được bạn học chung thời đại học, bị người ta lôi đi ôn lại chuyện xưa rồi, hiện tại không thể về được."" Vu Tiền Chí là người như nào chứ, sao có thể nghe không hiểu được, cũng biết là ông Thì đã tìm cho mình đường lui nên thuận tiện nói ""Là vậy ạ, vậy thì đành đợi tới khi con bé quay về thành phố B, con lại tìm thời gian gặp con bé nói chuyện."" Vu Tiền Chí ngồi trò chuyện với ông Thì một lúc, lại hỏi tới tình hình sức khỏe của ông, trò chuyện tới khi thấy không còn gì để nói nữa mới rời đi. Thì Kỳ ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống café, thẳng ngay với cửa tiểu khu, vừa nhìn thấy chiếc xe con còn đậu ở bên trong đã lái xe rời đi, lúc này cô mới đi ra khỏi cửa tiệm. Vu Tiền Chí chân trước vừa mới rời đi, Thì Kỳ chân sau đã trở về nhà. Ông Thì giơ tay lên chỉ chỉ Thì Kỳ, không biết phải nói như thế nào ""Con đúng là..."" Thì Kỳ không quan tâm, liếc nhìn đống quà để trên mặt bàn, không mặn không nhạt nói ""Bí thư Vu vung tay cũng hào phóng thật đấy, ông ngoại, ông đoán xem mấy cái thứ này có sạch sẽ hay không?"" Ông Thì nghiêm mặt ""Đừng nói bậy bạ."" Thì Kỳ bĩu môi một cái ""Ông ngoại, ngày mai chúng ta ăn gì đây ạ?"" Ngày mai là giao thừa, sáng nay lúc Thì Kỳ thức dậy, đã cùng ông ngoại đi tới chợ bán thức ăn ở gần đó mua đồ. Nơi này tuy không nhỏ nhưng ngày mai dù sao cũng là giao thừa cho nên sẽ không có ai buôn bán. Sáng nay, hai người đã mua không ít nguyên liệu nấu ăn, ông Thì thương cháu gái cho nên đã suy nghĩ sẽ nấu thật nhiều món ăn mà cô thích. Từ ngày Thì Nhàn Vân rời đi, mấy năm nay đến tết cũng chỉ có hai ông cháu, bầu không khí tết không thể nào so sánh được với một đại gia đình tụ họp, suy cho cùng vẫn là quá thiếu hơi người. Ngày hôm sau, Thì Kỳ dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong sau đó đi ra khỏi phòng ngủ. Hai ông cháu ăn xong chè bánh trôi, ông Thì đưa phong bao lì xì cho Thì Kỳ. Như nhà người khác, trẻ con một khi đã tới 18 tuổi thì sẽ không được nhận lì xì nữa. Ông Thì cũng đã nhiều năm rồi, mỗi khi tới dịp tết sẽ vẫn luôn một mực lì xì cho Thì Kỳ, nói rằng đây là để may mắn thuận lợi cho một năm mới. Thì Kỳ cũng đã len lén chuẩn bị một chút cho ông Thì. Ông Thì cầm lấy phong bao lì xì, thở dài nói ""Không nghĩ tới ông còn có thể nhận được lì xì từ cháu gái cơ đấy."" Bên ngoài có tiếng bắn pháo hoa, Thì Kỳ với ông Thì đem câu đối chữ Phúc mua được ngày hôm qua ra cắt rồi dán lên trên tường. Đến buổi chiều, hai ông cháu lại đem nguyên liệu thức ăn ở trong tủ lạnh ra ngoài để xử lý. Ông Thì làm đầu bếp, còn Thì Kỳ đứng bên cạnh làm trợ thủ đắc lực. Hai ông cháu vừa làm vừa cười đùa nói chuyện, bên ngoài, âm thanh của pháo hoa vẫn đùng đùng, cũng coi như là có mùi vị của một năm mới. Thì Kỳ đang rửa rau, trong đầu nghĩ đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm, dù sao cũng qua năm mới rồi phải chúc anh mấy câu mới được. Đến khoảng 4, 5 giờ chiều, Thì Kỳ với ông ngoại cũng đã ăn xong cơm giao thừa, hai ông cháu mặc áo khoác ra ngoài đi dạo. Trong tiểu khu, qua năm mới vì để có bầu không khí nên bên ngoài nhà nào cũng treo đèn lồng, treo cờ Trung Quốc màu đỏ sậm, giăng đèn kết hoa, cảm giác rất ấm áp. Buổi tối, trong tiểu khu có hoạt động liên hoan, đều do mấy chủ sở hữu của tiểu khu liên hợp tổ chức, người lớn trẻ nhỏ đều tham gia đông đảo. Loa đài cũng được mang tới đầy đủ, trên loa đang phát bài hát chúc mừng năm mới, rất náo nhiệt. Lúc còn nhỏ, thường hay mong tới dịp tết, khi ấy cách nghĩ rất đơn giản, muốn được mua quần áo mới, muốn được ăn một bữa tiệc lớn. Sau này khi lớn lên, đối với những ngày lễ như vậy so với lúc nhỏ không còn thích thú mấy nữa, đã phai nhạt đi rất nhiều, không biết có phải là do trải qua quá nhiều chuyện, nên lòng người càng ngày càng trở nên phức tạp hơn hay không. Hai ông cháu ở bên ngoài đi hết mấy vòng, thấy thời gian cũng đã kha khá, cũng nên trở về nhà xem tiết mục Lễ hội mùa xuân rồi. Ông Thì ngồi vào tới trong nhà là lúc 9 giờ tối, không chịu nổi nữa, mệt mỏi rã rời, liền về phòng mình nghỉ ngơi. Thì Kỳ cũng không có hứng thú mấy với cái tiết mục đầu xuân này lắm, ngồi một mình một lúc thấy không thú vị gì liền tắt TV, đang định gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm chúc mừng năm mới thì thấy điện thoại của Chu Mộ Thâm đã gọi tới rồi. Thì Kỳ nhận máy, phía bên kia rất yên tĩnh, Thì Kỳ đang muốn mở miệng nói thì thấy Chu Mộ Thâm đã lên tiếng trước ""Thì Kỳ."" Thì Kỳ "Ừm" khẽ một tiếng. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Chu Mộ Thâm nói một câu ""Đợi em trở về, chúng ta kết hôn nhé." ~Hết chương 12~
cuộc hôn nhân lúc bình minh