Cái hôm từ nhà Bạc Vũ về, sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại, Hạ Tiếu có thể cá chắc kiểu gì Hoắc Trì cũng sẽ không để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế.Cậu ta có thể im lặng chấp nhận cái hôn ước ngớ ngẩn của 2 người mà không bày trò điên khùng nào ra thì mặt
️ Truyện Thể loại Ngôn Tình - Truyện thuộc kiểu lãng mạn, kể về những sự kiện vui buồn trong tình yêu của nhân vật chính.
Đọc truyện Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích Full, Đoạn trích: Sau khi Diêu Linh biết cách đối phó với anh, điều đầu tiên cô làm là còn trầm lặng hơn anh, khó chịu hơn anh. Anh về trễ một phút cô liền tỏ vẻ có phải anh chán cô rồi không, có phải anh không yêu cô nữa
Đọc truyện Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích của tác giả Thành Nam Hoa Khai, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng.
Anh điên thật đúng kiểu em thích. Đánh giá: 10 / 10 từ 1 lượt. Tác giả: Thành Nam Hoa Khai (Hoa Nở Thành Nam) Thể loại: Ngôn tình, Sủng, Hiện đại, Ngọt. Nguồn: Suonxaochuangot520.wordpress.com. Trạng thái: Full. Giới thiệu một: Ai cũng cho rằng Phó Hằng là một tên điên. Ai cũng có
Truyện Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích - Chương 23 với tiêu đề 'Chuyện hô hấp' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật;
Diêu Linh đứng trước mặt anh, nói lại lần nữa, “Em muốn anh dắt em đi ăn khuya.” Phó Hằng nhìn cô, “Anh đưa tiền cho em, em tự đi ăn, hoặc là….. tìm bạn đi ăn chung nha.” Diêu Linh ôm chầm lấy anh, “Nhưng em chỉ muốn đi với anh thôi.” Phó Hằng đang định đưa tiền cho cô mới nhớ
Anh Ấy Rất Điên - (Chương 26) - Tác giả Khúc Tiểu Khúc Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu.
Mọi người xung quanh đều nói Phó Hằng là chó điên, không thể chọc, không thể chọc. Nhưng không ai biết tại sao anh lại thu hồi tất cả nanh vuốt, cẩn thận nâng niu một đóa hoa ăn thịt người. Thể loại Hiện đại, gương vỡ lại lành, motif lạ nam chính mắc chứng hưng cảm - bề ngoài lạnh lùng nội tâm đáng yêu vs nữ chính phóng viên - trong ngoài mê trai đồng nhất, 1x1, SẠCH_SỦNG_NGỌT, thâm tình, cảm động, HE. Độ dài 93 chương Tình trạng Hoàn edit *Chứng hưng cảm Hưng cảm là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và / hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Wikipedia - - Giới thiệu một Mọi người xung quanh đều nói Phó Hằng là chó điên, không thể chọc, không thể chọc. Nhưng không ai biết tại sao anh lại thu hồi tất cả nanh vuốt, cẩn thận nâng niu một đóa hoa ăn thịt người. - Giới thiệu hai Xin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào? Diêu Linh Lúc quang hợp, có bạn! Phóng viên nằm vùng có nghĩa khí và nhan sắc tỷ lệ thuận VS Sếp lớn Internet bị chứng hưng cảm hay nổi điên bất thường. Truyện này không viết về bệnh viện tâm thần chính quy mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần bất hợp pháp. Nam chính bị bệnh là thật, nhưng truyện ngọt ngào, quan trọng là không nên lấy tiêu chuẩn của phụ nữ bình thường đánh giá nữ chính. “Cô vẫn nhớ lại cái câu mà bạn cùng phòng đại học thích chửi nhất “Mẹ nó, mỗi lần không gội đầu không trang điểm ăn mặc như chim cánh cụt thì ra đường thể nào cũng tông vào bạn trai cũ! Một trong ba bi kịch lớn nhất của đời người không gì khác chính là nó.” Lúc trước cô từng suy nghĩ, hai bi kịch khác là gì, nhưng giờ đây cô chẳng hơi đâu mà quan tâm, chỉ cảm thấy, bi kịch đứng đầu trong ba cái chắc chắn là gặp lại mối tình đầu trong bệnh viện tâm thần, lại còn trở thành bạn cùng phòng của nhau…” Nghe thôi là thấy nghiệt ngã rồi. Lần đầu tiên gặp lại người yêu cũ, Diêu Linh đang ngồi xổm ở góc tường để quang hợp - cô chính là một Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người cao quý. Cô quay mặt vào tường, xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nội tâm cô gào thét suy tính vẫn làm bông hoa ngồi xổm ở đây hay đi qua đó hỏi anh là loài hoa gì? Quan trọng nhất là, đối phương có nhận ra cô không? Anh bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không? Cuối cùng Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người đã đi qua chào hỏi người bạn mới Diêu Linh “Anh là người mới vào? Anh là hoa gì vậy?” Phó Hằng “Đại thụ”. Diêu Linh kéo anh cùng ngồi xổm cạnh cửa sổ “Mau quang hợp nào! Mình cùng nhau quang hợp.” Diêu Linh cùng Phó Hằng từng là người yêu cũ, từng là mối tình đầu của nhau và từng chia tay nhau không có một lý do, họ đã xa nhau trời nam đất bắc ròng rã nhiều năm trời. Đến khi gặp lại thì trong hoàn cảnh cũng vô cùng trớ trêu và cạn lời. Diêu Linh là phóng viên, cô tạo dựng hồ sơ bệnh án giả để trà trộn vào một trung tâm thần kinh có nhiều điểm bất thường nhằm lấy tư liệu viết bài. Diêu Linh ở trong đó vô tư bay nhảy với danh phận một bông hoa ăn thịt người có liêm sỉ không ăn thịt người, có tu dưỡng có đạo đức có lòng nhân hậu - một bông hoa ăn thịt người mẫu mực. Diễn chuẩn đến nỗi Phó Hằng ở nước ngoài tưởng cô bị bệnh thật, tưởng rằng khi cô xa anh cô đã chịu uất ức đến nỗi phát điên - nên anh về nước muốn mang cô ra khỏi nơi đó. Còn Diêu Linh khi thấy Phó Hằng đến trung tâm thần kinh này, cô cũng đã nghĩ anh bị bệnh thật, anh cũng như những bệnh nhân khác bị gia đình vứt bỏ ở đây, anh đã không còn nhớ cô là ai. Diêu Linh thầm nhủ khi làm xong nhiệm vụ cô sẽ mang anh đi khỏi nơi này, cô nuôi anh là được mà. Phó Hằng mắc chứng hưng cảm di truyền từ mẹ, ngoài những lúc tinh thần hưng phấn mất khống chế thì anh không khác gì người bình thường, anh cũng không hề quên Diêu Linh. Cứ thế hai người đều nhớ người kia là ai nhưng đều giả vờ không quen biết, ngày ngày Quý Cô Ăn Hoa Ăn Thịt Người cùng với anh Đại Thụ cùng nhau ra gốc cây ngồi xổm sưởi nắng quang hợp, cùng ủ mưu lật đổ loài người. Vậy nên khi đó biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở đã cười xảy ra, khiến người đọc cười ra nước mắt. Sau khi chuyện về trung tâm thần kinh ấy kết thúc, chính là đến lúc hai người lại về chung một nhà với nhau. Diêu Linh sẵn sàng xem như chưa hề có cuộc chia ly mà muốn ở cạnh Phó Hằng, cô không canh cánh chuyện cô bị bỏ rơi khi xưa vì bây giờ cô đã biết Phó Hằng có nỗi khổ riêng. Phó Hằng khi ở cạnh Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người mới là bản chất thật của anh, khi ấy anh không lạnh lùng, không ít nói mà vô cùng đáng yêu, dễ hờn dỗi lại dễ dỗ dành. Nhưng bản thân Phó Hằng từ xưa vẫn nghĩ Diêu Linh thích mẫu con trai lạnh lùng, nên anh “gồng” từ đó đến nay, anh không muốn cô biết mình thật ra là một con người nóng nảy và dễ biểu lộ cảm xúc, sợ cô sẽ ghét bỏ anh. Khi Diêu Linh muốn quay lại yêu đương, lời từ chối của anh đã đến miệng vẫn không thể nói ra thành lời. Anh yêu Diêu Linh nhưng anh không muốn người đời nhìn Diêu Linh với ánh mắt “người yêu của cô ấy bị thần kinh”. Bệnh của anh không thể nào chữa dứt, bệnh sẽ di truyền và họ sẽ không thể sinh được đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, anh không muốn cô phải chịu như vậy. Tất cả những suy nghĩ đắn đo của hai người đều giúp người đọc cảm nhận rõ hơn họ suy nghĩ cho nhau như thế nào, họ sợ quay lại rồi tổn hại đến người kia chứ không hề sợ bản thân sẽ tổn thương. Nhưng cuối cùng họ đã vượt qua nhiều trở ngại tâm lý để về với nhau, cùng nhau đắp xây hạnh phúc. Một cuộc sống nhẹ nhàng, sáng đi làm trưa đến lại cùng nhau ăn trưa. Nuôi một cặp mèo xinh xắn, cùng nhau mở một cô nhi viện, cuộc sống ấm áp bình dị đến vô cùng. "Anh điên thật đúng kiểu em thích" là bộ truyện có kết cấu khá đặc sắc, mở đầu với những mẩu chuyện hài bựa trong trung tâm thần kinh, làm người đọc cười điên dại. Sau đó lại đến đoạn hai người quay lại với nhau thì đưa người đọc đến thế giới nội tâm của hai nhân vật chính, chút trầm lặng mà lại quá đỗi ngọt ngào. Cuối cùng là ngược FA… Theo đánh giá của mình thì truyện rất ổn, hình tượng nhân vật xây dựng thống nhất từ đầu đến cuối chứ không dở hơi lưng chừng, không có nhiều biến cố gây chia rẽ và cực kỳ sủng. Nhiệt liệt đề cử !!! ____________________ “...” Trích từ by Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa Lương Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre Google/Huaban
Giới thiệu Thể loại Ngôn tình hiện đại, sủng ngọt văn, gương vỡ lại lành Số chương 93 chương Người chuyển ngữ Sườn Xào Chua Ngọt Người làm bìa Tâm Tít Tắp ~ GIỚI THIỆU ~ Giới thiệu một Ai cũng cho rằng Phó Hằng là một tên điên. Ai cũng có thể trêu vào, nhưng những kẻ có thể liều mạng thì thật sự là không thể chọc a. Nhưng không hiểu sao, có một ngày, hắn lại thu hồi nanh vuốt của bản thân, cẩn thận nâng niu một đoá hoa ăn thịt người. Giới thiệu hai Xin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào? Diêu Linh Lúc quang hợp, có bạn! Phóng viên nằm vùng có nghĩa khí và nhan sắc tỷ lệ thuận VS Sếp lớn Internet bị chứng hưng cảm hay nổi điên bất thường Truyện này không viết về bệnh viện tâm thần chính quy mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần bất hợp pháp. Nam chính bị bệnh là thật, nhưng truyện ngọt ngào, quan trọng là không nên lấy tiêu chuẩn của phụ nữ bình thường đánh giá nữ chính. lần nữa Truyện ngọt sủng, không thích xin đừng đọc, miễn bới móc.
Cùng đọc truyện Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích của tác giả Thành Nam Hoa Khai tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Ngôn tình hiện đại, sủng ngọt văn, gương vỡ lại lànhSố chương 93 chươngNgười chuyển ngữ Sườn Xào Chua NgọtNgười làm bìa Tâm Tít Tắp ~ GIỚI THIỆU ~Giới thiệu mộtAi cũng cho rằng Phó Hằng là một tên điên. Ai cũng có thể trêu vào, nhưng những kẻ có thể liều mạng thì thật sự là không thể chọc không hiểu sao, có một ngày, hắn lại thu hồi nanh vuốt của bản thân, cẩn thận nâng niu một đoá hoa ăn thịt thiệu haiXin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào?Diêu Linh Lúc quang hợp, có bạn!Phóng viên nằm vùng có nghĩa khí và nhan sắc tỷ lệ thuận VS Sếp lớn Internet bị chứng hưng cảm hay nổi điên bất Truyện này không viết về bệnh viện tâm thần chính quy mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần bất hợp Nam chính bị bệnh là thật, nhưng truyện ngọt ngào, quan trọng là không nên lấy tiêu chuẩn của phụ nữ bình thường đánh giá nữ lần nữa Truyện ngọt sủng, không thích xin đừng đọc, miễn bới móc.
Phó Hằng không tức chỉ không biết nên giải thích chuyện này thế nào, anh không định thừa nhận là anh đã biết tỏng cô đang giả ra Diêu Linh cảm thấy anh rất tốt, dù anh đến tìm cô vì gì chăng nữa thì đều tốt, lúc nãy cô đang tính tìm cớ lẩn đi thì vừa hay anh lại xuất Diêu Linh cầm tay anh, anh thấy hơi lúng Linh cảm thấy người anh cứng đờ ra thì xít lại gần, “Anh cảm thấy bệnh nhân vừa rồi liệu có đúng là … mắc bệnh trầm cảm không?”Lấy tư duy của một người mà thời gian để điều trị trong bệnh viện còn nhiều hơn thời gian ở nhà, Phó Hằng nhớ lại dáng vẻ của gã bệnh nhân rồi nói, “…… Nếu hắn mà bị trầm cảm thì tôi chắc bị tự kỷ luôn quá.”Diêu Linh gật đầu, cô cũng thấy không thể đã xem qua hồ sơ bệnh nhân đó, đúng là bệnh trầm cảm, chẳng quá người trong hình khi ấy vô cùng mảnh khảnh, giờ lại béo phì đến mức đó thật không nhận ra nổi…..Đợi đã!Trong đầu Diêu Linh lóe lên một suy nghĩ, cô cảm thấy chính mình thiếu chút nữa đã bắt được trọng rồi cô nghĩ gì nhỉ?Giờ lại béo phì đến mức đó thật không nhận ra nổi….Diêu Linh ngừng lại, nhìn về phía Phó Hằng, “Tôi biết rồi.”Bệnh nhân mắc chứng trầm cảm vốn đang gầy gò biến thành béo phì, cộng thêm tình hình trong phòng bệnh, còn có biểu hiện không hề giống bệnh trầm cảm…..Diêu Linh bỗng có một suy đoán rất to gan, nếu cô mà đoán đúng thì……Diêu Linh thấy lạnh cả sống Linh vội vàng hỏi Phó Hằng, “Anh có mang theo điện thoại di động không? Chúng ta phải liên lạc với cảnh sát loài người ngay.”Phó Hằng gật đầu, đưa điện thoại Linh cầm điện thoại, giải thích cặn kẽ tình hình hiện này bỗng có tiếng người tiến đến, theo như tiếng động vọng lại thì hẳn là đang chạy lên bọn cô đang ở đầu cầu thang tầng năm, không còn nơi nào để chạy Linh kéo Phó Hằng ra sau lưng mình, liền thấy đám người viện trưởng đã lên đến trưởng vẫn tỏ vẻ hiền lành như xưa, vừa tiến đến vừa nói, “Buổi tối nên ở trong phòng ngủ, đừng chạy lung tung.”Viện trưởng đến lúc này vẫn nghĩ Phó Hằng đến là để điều tra bọn họ, nói với Phó Hằng, “Anh Phó, anh nói xem có đúng không?”Phó Hằng lạnh lùng nhìn đám người trước mặt như thể đang xem mấy tên hề nhảy nhót, “……..”Viện trưởng nói tiếp, “Anh Phó nên về phòng nghỉ ngơi đi.”Diêu Linh đang đứng trước Phó Hằng vốn đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau, kết quả cô phát hiện hình như không cần đánh đấm gì cũng có thể kết thúc chuyện thế, cô lẳng lặng lùi về đứng sau lưng Phó trưởng lại nói thêm, “Có phải cô Diêu Linh lại phát bệnh không? Để tôi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra một chút.”Chỗ bọn họ không có bác sĩ, nếu có bệnh nhân lên cơn nặng sẽ đưa đến bệnh viện tâm thần chính Linh nhìn lại bản thân, đây là lần duy nhất trông cô có vẻ bình nên viện trưởng mới muốn kiểm tra?Diêu Linh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Phó Hằng nắm chặt tay lại, lạnh giọng hỏi, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”“Anh Phó à, tôi biết anh rất lợi hại, nhưng anh đừng quên chỗ bọn tôi có rất nhiều người.”Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi Linh không nhịn được, cảnh này thật đã cảnh sát tới thật đúng lúc, vả mặt lũ người này mới sảng khoái làm mặt viện trưởng khẽ biến, sau đó nói, “Bắt con kia lại.”Diêu Linh cơ hồ cũng hiểu được đến tận lúc này mà đối phương vẫn cảm thấy người muốn điều tra bọn họ là Phó Hằng, nên chúng muốn bắt cô lại để uy hiếp Phó cách khác đáng lẽ ra chúng nên bắt Phó Hằng để uy hiếp cô mới Linh cũng không trốn tránh gì, xem ra đám người này thấy hiện tại cô không phát bệnh thì đã quên mất cơn ác mộng hoa ăn thịt người lúc trước rồi, cô phải giúp họ ôn lại chuyện cũ đó, cô còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Phó Hằng vung tay lên Linh “……” Đại thụ nhà cô làm gì cũng đẹp đến nao lòng! Dù đánh đấm tứ tung chẳng có bài bản gì mà trông vậy đẹp đẽ như thường!Diêu Linh nhanh chóng trợ giúp đại cảnh sát đến liền thấy một màn khá phức trưởng sớm có chuẩn bị, lập tức chạy đến đón, “Đồng chí cảnh sát, sao các anh lại đến đây? Chỗ chúng tôi có hai bệnh nhân đang lên cơn, may mà các anh đến đúng lúc……”Diêu Linh “…….” Ôi đệt! Đệt! Cô quên béng chuyện Linh nhanh chóng lại gần Phó Hằng thì thầm bên tai anh, “Tôi có một thân phận con người quên chưa nói cho anh biết, lát nữa anh đừng kinh ngạc nha.” Cô không muốn Phó Hằng biết cô không bị bệnh, một chút cũng không muốn, càng ở chung với anh cô càng hiểu rõ, anh rất để tâm đến bệnh tình của Linh muốn ở chung như thế này, nếu anh cảm thấy cả hai đều bị bệnh thì sẽ không có áp lực tâm lý Linh chuẩn bị tâm lý cho Phó Hằng xong thì chạy sang phía cảnh sát, “Đợi đã đồng chí cảnh sát, chào anh, tôi là phóng viên nhật báo tên Diêu Linh, tôi không phải là bệnh nhân tâm thần…”Trên mặt Phó Hằng và Diêu Linh đều có vết thương, dù sao đối phương rất đông lại còn mang theo vũ sát nghe thấy giọng nói của Diêu Linh liền nói, “Là cô báo cảnh sát à?”Diêu Linh gật đầu, “Trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần của bọn họ không có giấy phép chính quy, hơn nữa bọn họ còn lén lút tráo đổi vài bệnh nhân tâm thần.”“Đồng chí cảnh sát, đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta là bệnh nhân tâm thần, chỗ tôi có bệnh án chi tiết của cô ta. Hơn nữa chúng tôi có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, đa số bệnh nhân tâm thần ở đây đều đã trải qua rất nhiều lần điều trị nhưng không cách nào chữa khỏi, nên mới được đưa đến chỗ chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn đem đến cho những con người bị cả thế giới vứt bỏ một chút quan tâm mà thôi.” Viện trưởng nói mà như than khóc, “Dù bệnh nhân có tốt cỡ nào thì đều mắc bệnh hoang tưởng.”Mà lúc này đã có người mang bệnh án và giấy phép kinh doanh cảnh sát nhìn bệnh án và giấy phép kinh doanh rồi nói, “Trước mang về cục đã.”Biểu cảm của Diêu Linh đúng kiểu……. Mẹ! Giờ thì hay ho rồi, cảnh sát đã đóng khung cô với hình tượng bệnh nhân tâm thần rồi…Diêu Linh bình tĩnh tháo tai nghe ra, giờ cô cũng bất chấp chuyện Phó Hằng có biết cô giả bệnh hay không, “Đây là chủ biên đưa cho tôi.”Viện trưởng nói, “Tôi cứ bảo không hiểu sao lại mất cái này, hóa ra là cô trộm.”Diêu Linh “….” Xui cái là lúc này mấy đồng nghiệp của cô đều không online, vận may của cô đúng là số trưởng nói tiếp, “Cô ta đúng là bệnh nhân tâm thần, vẫn luôn ảo tưởng mình là một bông hoa ăn thịt người, còn ảo tưởng bọn tôi đều là người xấu, nhưng trên thực tế ở đây làm gì có kẻ xấu chứ.”Diêu Linh tức muốn chết, nhanh chóng giải thích, “Đồng chí cảnh sát à, nơi này của bọn họ có vấn đề, bệnh nhân phòng 503 kia vốn không mắc bệnh trầm cảm, chắc chắn bọn họ đã dùng cách nào đó khiến một người trở nên béo phì, sau đó thay thế bệnh nhân thật……..”Cảnh sát nghe hai bên biện bạch thấy hơi dở khóc dở cười, tất cả nghe đều có lý, quan trọng là bệnh nhân này thật sự có bệnh án, nhưng anh ta cũng lo bệnh nhân nữ này nói thật, chẳng may chuyện này là thật mà bọn họ lại xem nhẹ thì hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế nói, “Chúng ta đi xem bệnh nhân phòng 503 đã.”Vì thế, mọi người cùng đến phòng cửa, sau đó liền thấy người ra mở cửa là một bệnh nhân gầy gò, ánh mắt tối Linh nhíu mày, bệnh nhân này vốn không ở phòng Linh nhớ rõ anh ta, anh ta là bệnh nhân bị tự thế, trong mắt mọi người thì phòng 503 đâu có gã béo nào như Diêu Linh bệnh nhân này cũng chẳng thể giúp được Diêu Linh không ngờ đám người viện trưởng lại phản ứng nhanh như Linh nhìn viện trưởng, bây giờ cô đã bị bại lộ rồi, xem ra cảnh sát vừa đi thì bọn họ sẽ nghĩ cách bắt sát nhìn Diêu Linh đầy thương cảm, sự thật bày ra trước mắt, xem ra mọi chuyện đều là do bệnh nhân này tượng tưởng Linh càng bình tĩnh hơn, nghĩ đến biện pháp tổng kiểm tra nơi bị tổng kiểm tra thì bệnh nhân sẽ dựa vào bệnh án mà kiểm tra chỗ ở, chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng vấn đề là bây giờ cảnh sát không tin này Phó Hằng mới lên tiếng, “Chào đồng chí cảnh sát, xin anh chờ thêm hai phút nữa.”Thoạt trông Phó Hằng điềm tĩnh không hề giống một bệnh nhân tâm thần, ít ra là không giống Diêu Linh, chủ yếu là do Diêu Linh nhìn có vẻ gầy gò xanh Hằng nắm tay Diêu Linh, nhìn cô trấn thế, mọi người cứ đứng như trời trồng như thế chờ hai phút, ai cũng không biết hai phút này để làm trưởng làm sao đồng ý chờ hai phút, ông ta nói, “Đồng chí cảnh sát, là do chúng tôi canh giữ không tốt làm phiền các anh, đã trễ thế này……”Ông ta chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng xe đỗ bên ngoài.
anh điên thật đúng kiểu em thích